Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2007

VC ve vuốt văn nghệ sĩ hải ngoại???

Nhân Ðọc Lá Thư Xuân của Văn Nô Nguyễn Trương Thiên Lý Gửi
Văn Nghệ Sĩ Việt Nam Hải Ngoại


Đỗ Văn Phúc

Nhớ mới ngày nào đây, trí thức, văn nghệ sĩ còn bị Việt cộng ghép đứng đầu 4 thành phần đại phản động (Trí, Phú, Ðịa, Hào) mà biện pháp đối xử thường là loại hẳn ra ngoài xã hội. Ðại đa số anh em trí thức bị đưa đi cải tạo lâu dài và thường là chết gục trong tù, số ra được thì phải gác ngòi bút, kiếm cơm bằng những nghề thấp kém. Thiên tài, khả năng bị vùi dập vì họ bị coi là nguy hiểm cho cái chế độ độc tài, phi nhân chỉ biết lừa bịp và đàn áp. Chỉ có một số nhỏ là hèn hạ uốn cong ngòi bút làm văn nô, đem tài trí ra phục vụ cho lũ người ngu dốt nhưng luôn tự khoe mình là “Ðỉnh cao trí tuệ loài người.”

Cũng nhớ mới đây thôi, những ai vì muốn thoát khỏi ách lao tù chế độ CS mà tìm đường vượt biên tìm tự do, còn bị chúng gọi là bọn phản động và gán cho hàng chục tên gọi bẩn thỉu, đi không lọt thì bị đưa vào tù giam hàng năm trời không xét xử. Thế mà nhờ sự suy sụp kinh tế do lề lối quản trị tồi tệ và chính sách bóc lột, phá hoại tài sản quốc gia, bọn Việt Cộng đói khát đồng đô la, và muốn vẩy vùng thoát khỏi sự cấm vận của thế giới. Chúng đã nhổ rồi lại liếm, ngọt ngào kêu gọi đồng bào hải ngoại bằng những danh từ hoa mỹ: “Khúc ruột ngoài ngàn dặm!!!” Bởi vì khúc ruột này có thể thải ra cho chúng những đồng đô la thơm phức nuôi chúng kéo dài chế độ trong hàng năm dài.

Nguyễn Trương Thiên Lý, còn có bút hiệu Trần Bạch Ðằng, tên bồi bút Việt Cộng từng viết những cuốn sách X-30 phá lưới bôi nhọ chế độ miền Nam, từng tham gia ngụy quyền Cộng sản với các chức vụ Bí thư Khu ủy Saigon- Gia định, Phó ban Dân vận Trung ương... vừa mới đây đã viết một lá tâm thư gửi Văn nghệ sĩ và kiều bào hải ngoại.

Mở đầu thư, cũng như hàng trăm văn kiện, báo cáo chính trị khác đều mang những câu khẩu hiệu rập khuôn, ca tụng cái gọi là cách mạng xã hội chủ nghĩa (mà mỉa mai thay, sau 20 năm chỉ đưa đất nước vào nghèo đói lạc hậu); lại nêu ra “những điều kiện thuận lợi để chung tay xây dựng đất nước đàng hoàng hơn, to đẹp hơn như lòng mong ước của Bác Hồ” Lại nêu ra dưới sự soi sáng của các nghị quyết Ðại hội đảng lần 4, lần 5, lần 6, lần 7, tổ quốc đã thực sự thay da đổi thịt. Lại nêu ra chính sách thay đổi mở rộng cửa “chào đón những người con thân yêu lưu lạc quê người. Lại nêu lên sự coi trọng người trí thức - thành phần tinh hoa của dân tộc. Kẻ sĩ lúc nào cũng là một bộ phận của tầng lớp lãnh đạo.”

Ôi thôi trăm lời đường mật, nhưng kẻ viết đã không biết hổ thẹn (Cộng sản thường dày mặt, biết gì liêm sĩ). Hai mươi năm qua, đất nước không chiến tranh, dân chúng hai miền gồm 70 triệu người, với tài nguyên mà Hồ Chí Minh cho là tiền rừng bạc biển, chế độ Cộng sản đã thực hiện lời dạy của Hồ làm cho đất nước to đẹp hơn, đàng hoàng hơn ra sao, thì ai cũng thấy rõ. Thực sự chỉ có tài sản, nhà cửa, đất đai của bọn cán bộ lãnh đạo là to đẹp hơn, không phải mười lần mà hàng vạn lần. Còn đất nước nói chung càng đi vào khốn cùng, đói rách lầm than. Sự thay da đổi thịt chỉ xảy ra theo nghĩa đen cho bọn người răng đen mã tấu, ngày nào ngơ ngác buớc chân trên vỉa hè đường phố Saigon, đôi dép râu đầy bùn, bộ áo quần lùng thùng và một gia tài gói gọn trong chiếc bị rách, thân thể ốm đói xanh xao đó ngày nay đã trở nên hồng hào, phì nộn vì ăn thịt uống máu đồng bào ta 20 năm qua. Chúng thay chiếc xe đạp “một đời mơ ước” bằng những chiếc xe hơi đời mới đắt tiền bóng loáng. Các nghị quyết đại hội, cái gọi là tư tưởng Hồ chí Minh chẳng qua chỉ là những bản sao cũ mèm của các văn kiện do quan thầy Nga Hoa dạy dỗ, nó không có khả năng để “soi sáng” mà chỉ là những lời lẽ u mê “dẫn dắt giống nòi qua bao nhiêu năm lầm than” (đúng như lời hát bài quốc ca Việt cộng). Ðúng, Cộng sản đã thay đổi thái độ, (chứ không thay đổi cái nhìn về người trí thức, văn nghệ sĩ, và đồng bào hải ngoại đâu. Ðừng tưởng bở) Vì mỗi năm, “khúc ruột ngoài ngàn dặm” này đã thải ra cho chúng hàng trăm triệu, có thể đến cả tỷ đô la, nuôi béo mập bọn lãnh đạo, mà mới đây trong một nghiên cứu của cơ quan tài chánh thế giới, Việt nam có hàng ngàn nhà triệu phú tính bằng Mỹ kim!!! Ai có thể trở thành triệu phú trong xã hội CS nếu không phải là bọn cốt cán đang nắm giữ mọi guồng máy kinh tế chính trị quốc gia.?

Hơn sáu mươi năm đã trôi qua, từ khi Hồ Chí Minh lập nên đảng Cộng Sản, các anh đã nói biết bao điều hoa mỹ, đã dành hết tất cả những chiêu bài tốt đẹp để lừa mị và lôi kéo hàng triệu người vào lò lửa chiến tranh để cho ngày thắng lợi của các anh. Các anh biết nói “không có gì quý hơn độc lập tự do”, nhưng khi thành công các anh có ban phát cho ai chút tự do nào không? hay các anh lại tước đoạt tất cả mọi tự do có sẵn của đồng bào nơi vùng các anh mới chiếm được. Các anh nói đấu tranh vì hạnh phúc cho nhân dân, nhưng anh cứ đi một vòng đất nước từ Bắc chí Nam, các anh sẽ thấy nơi đâu cũng là những khuôn mặt hốc hác, u tối, lo buồn vì đói cơm rách áo và bị ám ảnh, đe dọa từ mọi phía. Chỉ có một thiểu số là hạnh phúc thôi, đó là tầng lớp cán bộ có chức quyền trong đó có gia đình chính anh. Nhưng cái hạnh phúc này không bền đâu, vì các anh không đáng hưởng. Nhất là đạt được hạnh phúc trên đau khổ của đồng bào, đồng loại là một tội ác nghiêm trọng mà đời đời sẽ lên án và nguyền rũa.

Nguyễn Trương Thiên Lý muốn thay mặt đảng kêu gọi người trí thức, văn nghệ sĩ hải ngoại đóng góp cho chúng để “góp phần hoá giải phần nào cái nhìn không mấy thiện cảm của dư luận thế giới đối với vài sai lầm trong quá khứ của cách mạng” Muốn thế, trước hết phải thấy đâu là nguyên nhân của sai lầm. Ðó là cái lý thuyết Mác xít Lê nin sai lầm và không tưởng đã đưa nhân loại vào một trang sử bi đát thảm khốc sau ngày Cách mạng tháng 10 Nga, dẫn đến hàng loạt các nuớc Cộng sản. Lý thuyết thì sai lầm, nhung người thực thi lý thuyết đó không sai lầm, mà cố ý . Vì sai lầm thì còn biết cách sửa sai và sẽ được tha thứ. Còn cố ý thì cứ u mê bám chắt vào nó để thi hành cho được cuồng vọng của mình. Vì thế hàng trăm triệu lương dân vô tội đã bị chế độ Cộng sản tàn sát qua những cải cách ruộng đất, cách mạng văn hoá mà hàng chục năm sau, không nghe một lời xin lỗi của chính quyền Cộng sản.

Nguyễn Trương Thiên Lý lại tiếp tục làm con vẹt, nhai đi nhai lại câu: “Tiếp tục giữ vững sự lãnh đạo của đảng với sự nghiệp cách mạng hiện nay ở nước ta là điều vô cùng cần thiết để duy trì sự ổn định và phát triển kinh tế.” Ổn định thì có thể nói là thấy bên ngoài yên ổn, vì chính sách bạo lực trấn áp làm cho mọi sự chống đối phải e dè. Lực lương công an quân đội hàng triệu tên khát máu, cuồng tín sẵn sàng đè bẹp từ trứng nước các phong trào dân chủ, tự do. Nhưng chỉ là bên ngoài mà thôi, nó như cái trứng, rất mỏng manh. Vì cái lực lương công an quân đội to lớn này cũng ở trong tình trạng tham nhũng, thối nát và sẵn sàng bị tan rã nếu gặp đúng đối lực. Lý tưởng đã bị xoi mòn qua hàng chục năm bị lừa gạt. Giờ này, tên nào còn uy quyền thì còn bám lấy chế độ mà hưởng lợi, đại đa số chỉ làm cho qua ngày mà thôi. Chỉ còn một yếu tố giúp chúng gắn bó với chế độ, là chúng sợ sự thay đổi có thể dẫn đến sự trả thù của hàng chục triệu dân Việt Nam đối với những hành vi bạo ngược mà chúng thi hành từ hàng chục năm qua.

Còn phát triển kinh tế, thì Thiên Lý ơi, chẳng lẽ anh mù hay sao mà không thấy cái khả năng phát triển kinh tế của Cộng sản từ gần thế kỷ nay. Cộng sản Nga, Cộng sản Ðông Âu, Cộng sản Bắc hàn, Việt cộng... Anh có quá đủ tài liệu sống thực để so sánh sức phát triển của các xã hội CS và xã hội không Cộng sản. Miền Bắc so với miền Nam sau khi các anh chiếm đoạt ra sao? Ngày nay tổng sản lương quốc gia của Nam hàn gần 70 tỷ đô la, còn Bắc hàn? khoảng 10 tỷ thôi. Lợi tức bình quân đầu người của người Việt sống trong chế độ CS hiện nay chỉ dám mơ 300 đô la một năm. Thực sự, các anh chỉ có khả năng phát triển nhà chứa mãi dâm, buôn lậu mà thôi.

Ngày nay, các anh dựa vào những tên vô liêm sỉ như Phó Bá Long, Vũ Ðức Vượng, Phạm Ðăng Long Cơ, ... để chứng minh sự đóng góp của hải ngoại vào cái chế độ thối tha của các anh. Thời nào không có anh hùng nghĩa sĩ, thời nào không có những đứa đớn hèn. Cũng đi trên hai chân, nhưng có đứa tâm hồn trụy lạc, đầu óc tăm tối không thua gì loài súc sinh sẵn sàng đi làm bồi bút cho loài ngạ quỷ. Anh gọi những đưá này là những tấm lòng vàng, nhưng anh thử mời chúng trở về Việt Nam ở cho hết đời chúng, coi có ma nào dám về không. Ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, dễ lắm, chỉ cần cho chúng chút bã, chút tiền là chúng trở mặt ngay. Anh nêu ra tên Ðỗ Mậu, anh có biết người quốc gia ở đây coi tên ÐM này ra sao không? Là loại người mà không thể phân loại được, “Vô Loài” do bản chất phản trắc, gian trá của y.

Các anh lại nêu những anh em mà theo anh là “được đảng và nhà nước nhân đạo cho ra nước ngoài như NCT... Chính trị phản động như NNÐ, ÐTS, NTÐ, NAT...” và mong họ “có ngày giác ngộ và trở về giữa lòng dân tộc, trong vòng tay thân thương của cách mạng.” Giác ngộ, thì chính các anh phải giác ngộ, chứ không phải họ. Vì giác ngộ tinh thần yêu nước nên họ mới chống Cộng sản, họ ra đi nước ngoài không phải do lòng nhân đạo của Cộng sản, mà là một sự tống khứ cho những đối thủ nguy hiểm khi các anh không thể giết hết được họ qua chính sách tù cải tạo khổ sai lâu dài. Họ, những người quốc gia chân chính, đã ở và sẽ ở trong lòng dân tộc thực sự.

Nguyễn Trương Thiên Lý “mong cho chủ nghĩa Xã hội trở thành hiện thực trên cả nước”. Thôi đủ rồi, mới thời kỳ gọi là quá độ kéo dài gần 50 năm đã rách nát lầm than như thế, nếu thực sự tiến lên XHCN, thì còn biết bao nhiêu máu và nước mắt nữa. Bánh xe của các anh đã đi ngược đường nên chỉ gặp gập gềnh sỏi đá. Ðừng mộng mị nữa, miệng lưỡi ngọt ngào kia không còn lôi cuốn được ai đâu. Cứ coi gương Nguyễn Hộ, Hà Sĩ Phu, Bùi Tín nay đã nhìn thấy cái sai lầm của đảng, và hàng trăm ngàn người chiến sĩ cách mạng đã giác ngộ, biết quay về với dân tộc thì mới mong đóng góp đích thực cho tương lai của tổ quốc.

Những tên bồi bút, trí thức ngu muội đang làm tay sai cho cộng sản, hãy tỉnh thức đừng để chút bã làm tai tiếng cho ngàn đời. Phản bội dân tộc là một tội lớn, phản bội chính quá khứ, lương tâm mình thì không đáng làm người nữa. Nếu thực tình yêu mến cái chủ nghĩa xã hội kia, thì cứ ngay thẳng trở về mà xây dựng cho nó, thế mới gọi là can đảm.

Không có nhận xét nào: