Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2007

Hoan Hô Đại Thắng Diệt Dân !

Qua vụ đàn áp dân oan đêm 18/7/2007 trước tòa nhà Quốc Hội II tại Sài Gòn vừa qua, đồng bào ta và cả thế giới lại một lần nữa thấy được bộ mặt gian ác của đảng Cộng Sản Việt Nam và bộ máy cầm quyền cộng sản tại nước ta. Họ vừa cướp đoạt nhà cửa của dân chúng, vừa làm ngơ khi họ khiếu nại kêu oan suốt hàng chục năm, vừa đàn áp họ khi họ biểu tình ôn hòa để bày tỏ cho mọi người thấy sự trắng tay cùng nỗi oan khiên của họ hầu được cứu giúp.

Bút Trẻ vì thế ca tụng đức độ của vị lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam đồng thời cho thấy quan niệm về đạo đức của ông và đảng của ông như sau:

Hoan hô Tổng bí thư Nông
Đức là Mạnh mẽ thịt đồng bào ta

Trong chuyến Mỹ du vừa qua của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết, đồng bào người Việt hải ngoại đã được nghe những tâm tình yêu nước thương dân của Chủ tịch qua những lần gặp gỡ với đồng bào hải ngoa.i. Qua vụ đàn áp dân oan vừa qua, người ta mới thấy được lời nói và việc làm của Chủ tịch đi đôi với nhau như thế nào. Bút Trẻ định nghĩa triết lý khôn ngoan của Chủ tịch như sau:

Hoan hô Chủ tịch Nguyễn Minh
Triết là đang nói thình lình tho.o.c luôn.

Lòng dũng cảm của các chiến sĩ công an mà vị lãnh đạo của họ là Thủ tướng Công an Nguyễn Tấn Dũng luôn luôn được đảng cộng sản đề cao. Bản chất lòng dũng cảm đó được Bút Trẻ mô tả như sau:

Hoan hô Thủ tướng Nguyễn Tân (=Tấn)
Dũng cảm dễ sợ dẹp tan dân mình.

Đợt biểu tình rất đặc biệt của dân oan hàng chục tỉnh khắp đất nước từ ngày 23/6/2006 đến ngày 18/7/2006 bị nhà cầm quyền Việt Nam cố dẹp tan sở dĩ thành hình được là nhờ sự khởi xướng dũng cảm của dân oan Tiền Giang. Tổ Quốc sẽ muôn đời ghi ơn lòng hy sinh dũng cảm này của dân Tiền Giang:

Lòng hy sinh của dân Tiền
Giang sơn tổ quốc ghi liền công ơn.

"Đỉnh cao trí tuệ" của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam cứ nghĩ rằng phải dùng súng ống, vòi rồng xịt nước, lựu đạn cay, với hàng trăm xe và hàng ngàn công an mới dẹp tan nổi đám dân oan biểu tình này. Nhưng nguyên nhân chính yếu gây nên những cuộc biểu tình này là nạn tham nhũng đang lan tràn trên quê hương khiến bao người dân phải lâm cảnh cơ hàn trắng tay thì "đỉnh cao trí tuệ" lại không dẹp mà cứ tiếp tục nuôi dưỡng. Biết bao bộ mặt tham nhũng bị dân oan tố cáo, nhưng có tên nào bị "đỉnh cao trí tuệ" đem ra xử đâu, chúng vẫn tiếp tục nắm quyền lãnh đạo để có thể tiếp tục hút máu dân chúng. "Đỉnh cao trí tuệ" chỉ nghĩ ra cách giải quyết ở ngọn, còn gốc rễ thì cứ để y nguyên. Vì thế, tình trạng dân oan biểu tình chắc chắn chẳng những còn tiếp diễn mà chắc chắn sẽ còn nổ ra lớn hơn. Giờ đây dân oan hàng chục tỉnh ở khắp đất nước đang chờ thời cơ thuận lợi để tiếp tục hô to cho cả thế giới biết nỗi oan ức của họ:

Một lòng dân chúng cả Mười
Tỉnh táo tạm rút chờ thời cơ lên.

Trong thời gian biểu tình, dân oan phải cam chịu cuộc sống hết sức lầm than đau khổ, một mặt vì cảnh thiếu thốn trăm bề của cuộc sống vỉa hè, một mặt vì sự đe dọa và sách nhiễu vô tâm của công an mật vu.. Nhưng giữa cảnh lầm than đau khổ ấy, chiều 17/7, Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ cùng phái đoàn PGVNTN đã can đảm đến để chia sẻ với nỗi thống khổ của dân oan, bất chấp bên ngoài nhà cầm quyền hung hãn đã chuẩn bị xe tăng, xe cứu hỏa cũng hàng ngàn công an mật vụ để dẹp đám dân oan vào đêm 18/7. Bút Trẻ rất cảm phục Hòa thượng:

Kiên cường Đại lão Thích Quang
Độ cho dân giữa lúc đang dàn chào.

Tuy nhiên, trước cảnh lầm than này của dân oan, HĐGMVN có một thái độ rất khôn ngoan là hãy xem và xét cho kỹ chứ chưa (/không) hành động. Bút Trẻ rất hiểu và thông cảm với sự khôn ngoan ấy:

Khôn ngoan là Hội Đồng Giam (=Giám)
Mục là chỉ ngó, không tham gia vào.

Dẫu sao dân oan các tỉnh bị đàn áp dã man như thế là một nỗi đau rất lớn cho quê hương tổ quốc Việt Nam. Hy vọng nỗi đau thương này sẽ trở thành cái "thương" (một thứ vũ khí dài nhọn giống như ngọn giáo) đâm thẳng vào bè lũ gây tội ác để muôn dân được sống trong ấm no hạnh phúc.

Vinh danh Tổ Quốc tôi Đau
Thương này sẽ thẳng vào đầu ác ôn.

Bút Trẻ

Tất cả vào xe rác

“… để xoá nhanh dấu vết, Chúng cháu phải cho vào xe rác!…”

Khi đến nhà Quốc hội số 2 biểu tình đòi công lý, nhân dân Tiền Giang và nhiều tỉnh thành Nam bộ mang theo khẩu hiệu, biểu ngữ kể tội quan tham, đồng thời mang theo cả ảnh Hồ Chí Minh và cờ đỏ sao vàng. Đêm ngày 18 rạng 19 khi dùng vũ lực giải tán cuộc biểu tình công an đã ném tất cả biểu ngữ, khẩu hiệu và cả ảnh Hồ Chí Minh, cờ đỏ sao vàng của dân oan vào xe rác.

Hai giờ ngày 19 tháng 7 năm 2007
Trong xe rác thứ nhất
ảnh Bác Hồ trợn mắt:
- Sao ta lại nằm đây?
cạnh bánh mì, dưa hấu và chuột chết?
Những đồng chí Công an:
sau vụ dẹp biểu tình:
- Thưa ảnh Bác,
họ đem cả vào đây,
ảnh Bác!
Khi giải tán đám dân oan
Cùng với chăn, mền...
để xoá nhanh dấu vết
Chúng cháu phải cho vào xe rác!

*

Trong xe rác thứ hai
Lá cờ tổ quốc
mở mắt kinh hoàng
Mùi xú uế xông lên nồng nặc:
- Sao ta lại nằm đây?
Những đồng chí công an:
- Cái đám biểu tình
Mang cả vào đây cờ tổ quốc
Đuổi họ về
Chúng con không thể làm cách khác!

Ảnh Bác và cờ tổ quốc:
lặng thinh!

Hải Phòng, đêm 19-7-2007
Nguyễn Xuân Nghĩa

Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2007

Không có ai!

“… mẹ trông chín phương trời mẹ cầu mười phương đất…Không có ai!…”

Kính tặng các bà mẹ đang biểu tình tại nhà Quốc Hội số 2

Ở phương nào xa lắc có ba ông:
Hai ông rậm râu,
một ông đầu hói
một ông bên ta tên là sáng suốt
rước ba ông kia về đây
bốn ông rủ rỉ như nhau:
“Người cày có ruộng
Người nghèo có nhà
thế giới đại đồng
ấm no- hạnh phúc!”


Mẹ dọn dẹp ban thờ
cáo lỗi gia tiên
đặt bốn ông lên
ngày đêm nguyện cầu khấn vái.
Mẹ tế lên một đứa con trai
Tín ngưỡng chôn nỗi đau xé ruột

* * *

Bây giờ mẹ bị mất nhà
mẹ bị cướp đất
Mẹ đến nhà Quốc hội
mang cờ của mấy ông
và hình con
cùng tro xương
của mẹ!

Mẹ chờ 15 ngày nửa mưa
15 ngày nửa nắng
Quần áo tả tơi,
- Đói?
- Khát?
bánh mì và nước nguội

giữa trăm ông cảnh sát
bụng đeo súng sáu
tay cầm dùi cui
mẹ trông chín phương trời
mẹ cầu mười phương đất

Không có ai!
Không có ai!
Không có ai!


Hải Phòng, 7-7-2007
Nguyễn Xuân Nghĩa

Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2007

Giờ Đã Điểm... Ngày Tàn Của Việt Cộng


Việt Cộng dám tác oai tác quái,
Dâng Bắc-triều cửa Ải-Nam-Quan
Hỡi ai, con nước Việt-Nam ?
Hãy đồng tay nắm, quyết tâm hướng về,


Cùng đồng bào cận kề bất khuất,
Diệt quân thù, dành đất Tổ-Tiên
Hồn thiêng-sông-núi ba miền,
Anh Hùng, Kẻ Sĩ nối liền năm Châu.


Giờ đã điểm chần chờ gì nữa,
Cùng toàn dân "Góp Lửa" đốt lên.
Dẹp tan bè lủ "chồn đen",
Phản dân, bán nước, đê hèn cầu vinh.


Giờ đã điểm, nhất tình, quyết chí,
Khắp trong-ngoài hào khí Rồng-Tiên
Vì Tổ Quốc, dẹp tình riêng,
Cùng nhau lật đổ bạo quyền độc-tôn.


Đem Việt Nam trường tồn Dân Chủ,
Dựng ba miền đầy đủ Quyền Người
Từ Nam-Trung-Bắc reo cười,
Không còn than khóc, như thời cộng nô.


Vầng dương sáng nhấp nhô quê Mẹ
Bóng u-minh diệt kẻ tham tàn
Lạc-Long hào khí hiên ngang
Anh Hùng dẹp loạn bao ngàn năm qua.


Giờ đã điểm, không còn xa lắm
Gọi đồng bào tay nắm ra sân
Cất tiếng hô, chớ ngại ngần :
Đả đảo Việt cộng vô thần - phi nhân .


Việt Dương Nhân

Làm Sao An Phận

Thất Quốc sầu trôi theo vận nước,
Tha hương tủi nhục vướng nghiệp nhà.
(Lưu Vân)


Trong dạ tiệc nói cười ca hát,
Ngậm ngùi tìm giải thoát dân hiền
Dẫu rằng đang sống đất liền
Mà lòng thương nhớ triền miên dân mình.


Ðất tạm dung đầy tình nhân đạo
Cơm áo lành gạo trắng cá tươi
Tự-do Dân-chủ quyền-người.
Làm sao an phận vui cười được đây ?


Thương nhớ thương đọng đầy tâm não
Lòng căm thù "chồn-cáo" ác gian
Làm cho nòi giống tóc tang
Nỡ nào nhắm mắt chẳng màn việc chi.


Thuở ra đi môi chì mặt nám
Mấy mươi năm sống bám quê người
Ðất lành chim đậu ai ơi !
Nhưng lòng hãy nhớ khung trời quê hương,


Ðang xẩy ra đau thương tràn ngập
Từ Chúa Giáo đến Phật Pháp Tăng
Ðộc tài bạo lực hun hăng
Bỏ tù Linh Mục, đày hàng Chân Sư.


Tư Bản Ðỏ khư khư khống chế
Buộc dân lành phải nễ "Ðảng Ta*"
Bảo là; phải hát phải ca :
Những lời của "Ðảng" đặt ra đúng đời.


Thứ vô thần, chẳng Trời, Chúa, Phật
Cai trị dân theo lạc hậu xưa...
Trời ơi ! Ông hãy chuyển mưa
Sét lên đánh "Ðảng Ta" chừa thói ngu.


Từ Nam-Bắc mây mù sẽ biến
Ðến ngoài, trong thăng tiến phục hồi
Trăm năm duy vật đổi dời,
Duy Tâm mãi mãi sáng ngời chẳng phai.


Anh Hùng, tuổi trẻ chờ ai nữa ?
Mau đứng lên trị sửa ác quân.
Toàn dân chung sức họp cùng,
Dựng nền Dân-chủ khắp vùng Trời Nam.


Việt Dương Nhân
_________
(*) CSVN)

Ai Người Dân Việt

Hơn ba mươi năm, mắt lệ tràn
Nhìn dân tộc Việt vẫn lầm than
Bởi bầy «cáo đỏ» còn tác quái
Đày ải dân ta khổ ngút ngàn.


Xin gọi : trong, ngoài nước Việt Nam,
Cùng đứng lên quật khởi quyết tâm
Hàng hàng, lớp lớp đồng chung một,
Phất ngọn "Cờ Vàng*" dựng núi sông.


* * *


Tổ Tiên ta đã dày công
Ra tay dựng nước Việt Nam kiêu hùng
Bỗng đâu bè lủ điên khùng
Kéo về thống trị, não nùng dân ta.


Năm Châu, bốn bể gần xa
Ai người dân Việt đứng ra chung cùng
Đừng chủ bại, sống ung dung
Mà quên dân tộc khốn cùng khổ đau.


Vững lòng, trước cũng như sau,
Tinh thần Dân Chủ ta nào lãng quên.
Tự Do, bình đẳng giữ nền,
Quê Hương Quang Phục dưới trên thuận hòa.


Việt Dương Nhân
(*) Cờ vàng ba sọc đỏ

Truyền thông Việt Nam


Ký giả chỉ chớp được mông

“… Truyền thông Việt Nam: ... “thật tuyệt”!…”Gửi giới truyền thông Việt Nam


Truyền thông Việt Nam loa rằng:
Chuyến đi ông Triết thắng lợi
Ông Bút quý ta như vàng
Ông Nghị nâng ta như bạc
Biển đã mở ra phía trước
Việt Nam cứ thế thênh thang

Truyền thông Việt Nam loa rằng:
Hơn ngàn Kiều dân ra đón
Cờ đỏ tràn xuống vỉa hè
Căn phòng chỉ 600 ghế
ông Kỳ chịu đứng ngoài đường

*

Truyền thông Việt Nam không nói rằng:
Chuyến đi gặp nhiều tủi hổ
Không có đại bác đùng- đoàng
Không có đội quân danh dự
Nhà khách không chịu mở cửa
Bên ta thuê lấy nhà hàng.

Truyền thông Việt Nam không nói rằng:
Quốc Hội chỉ tay chất vấn
Chính phủ kêu ca phàn nàn
Bên ta mấy lần ú ớ
đối đáp cành bứa đâm ngang

Truyền thông Việt Nam không nói rằng:
Bên ta đi như ma đuổi
Đoàn xe không một chiếc cờ
vào đâu cũng chui cửa hậu
Ký giả chỉ chớp được mông

Truyền thông Việt Nam không nói rằng:
“Khúc ruột” trên toàn đất Mỹ
Hô nhau lũ lượt kéo về
Ngập đường cờ vàng ba sọc
đồng thanh bên ta: Go home

*

Truyền thông Việt Nam: ... “thật tuyệt”!
Truyền thông Việt Nam: ... “muôn năm”!
Truyền thông Việt Nam:... Gi-nét!
Quán quân truyền thông: ... Việt Nam!


Hải Phòng, 6-7-2007
Nguyễn Xuân Nghĩa

Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2007

Bấy Giờ Em Ơi


DUYÊN ANH


Có bao giờ em hỏi
Quê hương mình ở đâu
Có bao giờ em đợi
Tháng mấy trời mưa ngâu
Có bao giờ em nói
Lời tình tự ca dao
Có bao giờ em gọi
Hồn ta về với nhau

Mùi hương nào gợi nhớ
Vườn trăng thoảng hương cau
Con diều nâu đòi gió
Gửi nhạc sáo lên cao
Nhịp võng trưa mùa hạ
Ngày xưa ru ngày sau
Thi ca trong sữa lúa
Tiểu thuyết trên lụa đào



Em, bao giờ em khóc
Ngơ ngác vì chiêm bao
Chưa kịp mê tam cúc
Xuân hồng đã trôi mau
Chưa kịp hôn môi tết
Tháng giêng sơn phấn sầu
Bây giờ em mới biết
Em đã chết từ lâu

Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2007

N H Ữ N G V Ầ N T H Ơ C H U I

Dân Việt Nam ta vốn có hồn thơ lai láng nên ngoài những mẩu chuyện châm biếm đả phá chế độ cộng sản, họ còn sáng tác rất nhiều vần thơ và ca dao nói lên những hoàn cảnh sinh hoạt bi ai cũng như tâm tư uất hận của người dân dưới chế độ bạo tàn. Dĩ nhiên những vần thơ "quốc cấm" này đều khuyết danh, chỉ được lén lút học thuộc lòng rồi thì thầm rỉ tai cho nhau nghe nên được gọi là "thơ chui". Những vần thơ chui đôi khi dí dỏm khiến người nghe phải tủm tỉm cười thầm hay ôm bụng cười sằng sặc hoặc đôi khi não nùng thống thiết bày tỏ tinh thần chống đối chủ nghĩa cộng sản đem lại đói khát, khổ đau, nhục nhã cho người dân sau ngày chúng cưỡng chiếm Miền Nam.

Vào ngày 30-4-1975, khi mà những đôi dép râu giẵm nát hè phố Sài Gòn thì mây sầu cũng phủ đầy trời, khí oan kín đất. Cái chiến thắng của những kẻ đào đường, phá cầu, giật mìn xe đò, đốt trường học, pháo kích nhà dân cũng là đám mây đen bắt đầu vần vũ báo hiệu một cơn giông tố hãi hùng sắp sửa xảy ra cho quê hương và dân tộc. Cho nên khi thấy những cái nón cối xuất hiện thì đồng bào đổ xô nhau chạy, chạy toát mồ hôi trước những kẻ tự xưng là "giải phóng". Nhìn cảnh tượng đó, một bác sĩ, cũng là một nhà thơ còn kẹt lại ở Việt Nam đã làm một bài thơ có tựa đề:


CHẠY! CHẠY!
Tự do, độc lập nhất trên đời,
Thiên hạ sao mà chạy chết thôi!
Mới thấy bóng cờ sờn tóc gáy,
Vừa nhìn ảnh bác toát mồ hôi.
Tổ cò, tổ quốc tung hê cả,
Nhân bánh nhân tình vứt bỏ rơi.
Ông Táo quên quần la cuống quýt:
"Mau lên kẻo nó tới kia rồi".

Và vừa chạy, đồng bào vừa bảo nhau:

Đôi dép râu giẵm nát đời son trẻ,
Mũ tai bèo che khuất nẻo tương lai.



Công lý và tự do là hai danh từ mang nhiều ý nghĩa cao đẹp mà người dân của bất cứ quốc gia nào cũng đều ấp ủ, thậm chí có rất nhiều người còn hy sinh xương máu mình để bảo vệ công lý và tự do. Nhưng những người cộng sản vốn độc tài, ghét công lý, thù tự do nên khi vừa cưỡng chiếm Miền Nam họ liền cho thay đổi hai con đường Công Lý, Tự Do ở Sài Gòn lại thành đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa và Đồng Khởi. Thấy vậy người dân mới mỉa mai rằng:

Nam Kỳ Khởi Nghĩa tiêu Công Lý,
Đồng Khởi vùng lên mất Tự Do.



Lúc mới chiếm được Miền Nam, Việt Cộng áp dụng nhiều biện pháp khắc khe để kềm kẹp đồng bào như kiểm soát từ miếng ăn, từ lời nói, tư tưởng, sự đi lại. Người dân muốn di chuyển từ địa phương này đến địa phương khác phải xin phép với nhiều thủ tục giấy tờ phức tạp, khó khăn. Di chuyển không giấy phép sẽ bị bắt giữ hay không có danh sách trong "hộ khẩu". Người dân không còn được tự do đi lại dễ dàng như trước kia khiến họ oán ghét chế độ, từ đó trong lòng nhân dân phát sinh ra một bài thơ chui "ĐI RA . . . ĐI VÀO" khá dí dỏm, mở đầu bằng câu Kiều của Nguyễn Du:


Trăm năm trong cõi người ta,
Ai ai cũng được đi ra, đi vào.
Chậm tiến như ở nước Lào,
Người dân vẫn được đi vào, đi ra.
Tiên tiến như ở nước Nga,
Người ta cũng được đi ra, đi vào.
Xa xôi như nước Bồ-Đào,
Đồng bào vẫn được đi vào, đi ra.
Mọi rợ như Angola,
Người ta cũng được đi ra, đi vào.
Độc tài như xứ bác Mao,
Nhân dân vẫn được đi vào, đi ra.
Chỉ riêng có tại nước ta,
Người dân cóc được đi ra, đi vào.


Chiếm được Miền Nam, cộng sản dùng mọi thủ đoạn gian manh như đổi tiền, đánh tư sản mại bản, tịch thu tài sản, sưu cao thuế nặng để bóc lột nhân dân cho đến trần trụi. Quá bần cùng, không cơm ăn áo mặc người dân phải đi ăn xin, ăn mày. Trong thời điểm này, ăn mày xuất hiện khắp đường phố và dân gian đã nhại bốn câu Chinh Phụ Ngâm để nói lên thảm cảnh ăn mày của người dân dưới sự cai trị tàn bạo của ngụy quyền tự nhận là "Đỉnh cao trí tuệ của loài người":

Con cháu Lạc Hồng chung giống cả,
Không què đui sao rủ rê nhau.
Đảng ta bị gậy trao tay,
Nửa đêm truyền hịch đợi ngày . . . ăn xin!


Sau ngày 30-4-1975, Miền Nam như sụp xuống địa ngục, tập đoàn cộng sản đã vẽ nên bức tranh đen tối cho quê hương. Trước kia, dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa người dân được sống sung túc về vật chất, thoải mái về tinh thần. Sự giàu sang, sung túc của Miền Nam bị những người cộng sản Bắc Việt gọi là "sự phồn vinh giả tạo" và sau khi "giải phóng" Miền Nam họ đã biến sự phồn vinh giả tạo này thành địa ngục của đói rách, khổ đau, nhục nhã, cơm không có mà ăn, áo không có mà mặc, cả nước phải ăn cơm độn với khoai hay phải ăn bo bo. Các cựu sĩ quan với bằng tú tài, cử nhân, kỹ sư, giáo sư phải chạy xe ôm, đạp xích lô, bán chợ trời . . . Nhìn những người có học, trí thức đó phải bưng những cái mẹt đi bán từng trái chanh, trái ớt, từng bó rau muống, từng tấm vé số, từng điếu thuốc lá hay sửa xe ở góc đường thấy mà chảy nước mắt cho một cuộc đổi đời.
Trước cảnh quê hương bầm dập tả tơi, đồng bào lầm than khốn khổ, người dân đã nhại bài ca dao "Mười Thương" để nói lên thảm trạng của đất nước sau ngày được gọi là "giải phóng":


Một thương phá hại xóm làng,
Hai thương bác bảo gian nan trường kỳ.
Ba thương cơm độn củ mì,
Bốn thương hội họp bất kỳ ngày đêm.
Năm thương chân cứng đá mềm,
Bắt đi đánh trận đông Miên, hạ Lào.
Sáu thương sản lượng bình cao,
Để cho mức thuế ngày nào cũng tăng.
Bảy thương sản xuất siêng năng,
Thuế rồi nhịn đói nhăn răng cả nhà.
Tám thương được hát quốc ca,
Của hai nước bạn là Nga với Tàu.
Chín thương nô lệ cúi đầu,
Chùi giày Trung Cộng, quạt hầu Nga Sô.
Mười thương có một bác Hồ,
Làm cho điêu đứng cơ đồ Việt Nam!


Cộng sản đưa ra khẩu hiệu "Lao động là vinh quang" nhưng thực chất của chính sách thi đua lao động là phương cách bóc lột mồ hôi, máu lệ của người dân để đời sống của cán bộ và lãnh đạo giàu sang, "ngồi mát ăn bát vàng". Đây, xin hãy nghe người dân nghèo khổ, lầm than gióng lên những tiếng chuông ngân dài, ai oán:

Thi đua làm một thành hai,
Để thằng cán bộ mua đài, mua xe.
Thi đua làm một thành ba,
Để thằng cán bộ xây nhà, lót sân.
Thi đua làm một thành tư,
Để thằng cán bộ tiền dư, bạc thừa.
Thi đua làm một thành năm,
Để thằng cán bộ vừa nằm, vừa ăn.
Phủ Chủ tịch có con dê,
Làm bao cán bộ vỗ về mệt công.
Dê Duẫn lẩn tránh đám đông,
Tối ngày tìm húc cái lồng không "rê". (Cái LỒNG không G).


Và khi mà Võ Nguyên Giáp bị phe Lê Duẫn, Lê Đức Thọ làm nhục bằng cách tước hết binh quyền rồi giao cho chức vụ phụ trách "Sinh đẻ có kế hoạch" thì các chị em phái nữ che miệng cười:

Ngày xưa Võ Giáp cầm quân,
Ngày nay Võ Giáp cầm quần chị em.



Còn những chị em khác có óc hài hước, hóm hỉnh hơn một chút thì khúc khích rỉ tai nhau mà rằng:


Ngày xưa Võ Giáp bịt đồn,
Ngày nay Võ Giáp bịt l.. chị em.



Để kết luận, dưới sự cai trị của cộng sản, đồng bào đói khổ, xã hội suy đồi, truyền thống dân tộc bị chà đạp, tự do con người bị tước đoạt. Và cũng dưới sự cai trị của cộng sản mà Việt Nam ta đã trở thành một trong những quốc gia nghèo đói nhất thế giới, còn xã hội Việt Nam ngày nay là một xã hội nhiều tệ đoan nhất hoàn vũ. Tóm lại, Xã Hội Chủ Nghĩa của cộng sản hoàn toàn thất bại, bị phá sản toàn diện, gây ra những vết thương rỉ máu cho Mẹ Việt Nam và những vết thương rỉ máu này chỉ lành được khi quê hương không còn bóng dáng của những người cộng sản.

Lê Thương
Richmond, Virginia 03-2007

Thương Cho Nguyễn Cao Kỳ



Ngày xưa làm tướng cầm cờ tiên phong
Phèng la Bắc tiến to mồm
Đánh cho việt cộng không còn xác thân
Nào ngờ ông lại dzọt nhanh
Bỏ dân quân lại trong hầm tai ương ...

Bao năm sống phận ly hương
Xứ người thói cũ: vũ trường, đỏ đen
Gia đình đổ vỡ tèm lem
Phải đi nhờ vả anh em "không quần" (*)
Thế mà đổ đốn hư thân
Đù luôn vợ bạn - còn ân nghĩa gì ?

Bây giờ lại thấy Cao Kỳ
Về thăm xứ Việt trán lỳ mặt trơ
Ngửa tay xin được dự phần
Cong lưng quì gối liếm chân vẹm thù
Cao Kỳ tuổi bẩy mươi tư
Hóa thân làm chó tiếng nhơ muôn đời ...

CON ONG

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2007

Cuộc đối thoại giữa hai ba - con người Việt tại Mỹ

“… Ông Triết nói ở Hoa Kỳ: “ Chúng tôi không nỡ đối xử không tốt với nhân quyền. Chúng tôi bảo vệ nhân quyền...”…”



- Gọi họ là con người gì đây hả Ba?
Con người nói xạo?
- Không con ơi!
Nói xạo chỉ gây bực mình
không chết người!

- Gọi là con lươn hả Ba?
- Không con ơi!
Lươn sống dưới bùn đen
bị săn đuổi cũng không thay màu áo

- Gọi là thú kín mình chờ mồi hả Ba?
- Oan cho hổ,
Hổ bị đói không chia phần đồng loại

- Gọi là rắn hổ mang đi!
- Không!
Rắn hổ mang...
có con,
nghe tiếng sáo
biết làm vui phiên chợ!

- Vậy gọi họ là gì?
- Là...
Mấy ông cộng sản!

Nguyễn Xuân Nghiã

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2007

Anh Lùa Bò Vào Đồi Sim Trái Chín


Anh lùa bò vào đồi sim trái chín
Cho bò ăn cỏ giữa rừng sim
Anh nhìn lên trời xanh đỏ chín
Anh ngó bốn bề cây lá gió rung rinh
Anh nằm xuống để nhìn lên cho thỏa
Anh thấy lòng mở rộng đón trời xanh
Chim ngây ngất vào trong đôi mắt lả
Anh lim dim cho chết lịm hồn mình

Anh quên mất bò đương gặm cỏ
Anh chỉ nghe tiếng cọ rì rào
Có hay không ? bò đương gặm đó
Hay là đây tiếng gió thì thào
Hay là đây tiếng suối lao xao
Giữa giòng cỏ xuôi ghềnh chảy xuống

Mùi thoang thoảng lách lau sương đượm
Mùi gây gây gấy gấy của hương rừng
Mùi lên men phủ ngập mông lung
Không biết nữa mà cần chi biết nữa


Cây lá bốn bên song song từng lứa
Sánh đôi nhau như ứa lệ ngàn ngàn
Hạnh phúc trời với đất mang mang
Với bò giữa rừng hoang đương gặm cỏ
Với người ngó ngất ngây đương nằm đó
Không biết trời đất có ngó mình không


BÙI GIÁNG