“… Một chính quyền có thể dùng các biện pháp mạnh để giấu bớt đi những bức xúc, bất công của xã hội trong một thời gian, nhưng điều đó chưa bao giờ là giải pháp làm cho xã hội ổn định hơn …”
Những ngày gần đây các phương tiện truyền thông (báo viết, truyền hình, báo mạng,…) của Nhà nước Việt nam ( dưới sự “ lãnh đạo” của đảng cộng sản) đã đồng loạt viết bài có tính đả kích, chụp mũ, bôi nhọ những người có tấm lòng hảo tâm, bác ái thực hiện công việc trợ giúp cho những người dân oan đang đi khiếu kiện tại Sài Gòn và Hà Nội. Trong số những người đó, báo chí Việt nam viết nhiều về ba nhân vật: Lão Hòa thượng Thích Quảng Độ -viện trưởng Viện hóa đạo thuộc Giáo hội Phật giáo Việt nam thống nhất (hiện chưa được Nhà nước Việt nam công nhận), người đã được trao giải thưởng Rafto của Na-uy có uy tín quốc tế về Nhân quyền; Thượng tọa Thích Không Tánh -trưởng ban từ thiện xã hội thuộc Giáo hội phật giáo Việt nam Thống nhất, và ông Nguyễn Khắc Toàn – một cựu chiến binh và là người đã được trao giải thưởng đấu tranh về nhân quyền của Tổ chức Human Rights Watch, tổ chức bảo vệ nhân quyền có uy tín trên thế giới có trụ sở tại Hoa kỳ (đã từng chỉ trích cả giới chức Hoa kỳ về nhiều vấn đề nhân quyền).
Những bài báo trên Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, An Ninh Thế Giới, Lao Động, Tiền Phong, Le Courrier du Vietnam, VTV1,…và bản tin của TTXVN tựu trung lại cùng muốn cho độc giả hiểu:
1. Nhân dân đi khiếu kiện đông người là do sự kích động, xúi giục của người khác.
2. Các vị chân tu thuộc Giáo hội Phật giáo Việt nam thống nhất đi giúp đỡ đồng bào dân oan là có mục đích “ chính trị”.
3. Cá nhân ông Nguyễn Khắc Toàn là người có tiền sự không tốt đẹp, hành động vì “cơ hội chính trị”.
4. Tất cả những người đang giúp đỡ đồng bào dân oan là kích động gây rối an ninh, trật tự, theo chỉ đạo của các “thế lực thù địch ở nước ngoài”, “phản dân hại nước”. (1)
Về điểm 1:
Xin trích dẫn một số ý kiến:
“Vấn đề giá đất, thưa Quốc hội, đây là một trong những vấn đề mà trong lãnh đạo, điều hành, trong quản lý của Chính phủ đang là khó khăn, vướng mắc rất nhiều và Chính phủ cũng tốn rất nhiều thời gian về vấn đề này.” (Trích phát biểu của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ngày 31/03/2007. Nguồn: VietNamNet)
“Tôi nhấn mạnh đến trách nhiệm của chính quyền địa phương và trách nhiệm của các cơ quan chức năng thuộc Chính phủ. Phải có sự chuyển động từ trên xuống dưới về mặt trách nhiệm, chúng ta mới có thể giải quyết vấn đề khiếu kiện đông người.” (Trích trả lời phỏng vấn của Tổng thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền ngày 31/07/2007. Nguồn: VietnamNet)
“Người dân khiếu nại hết tháng này sang tháng khác, có những người tôi tiếp tháng này, tháng sau họ lại đến gặp. Mình quen mặt họ. Nhiều người dân đến khiếu nại nói rằng, mặc dù bộ Tài nguyên môi trường có văn bản yêu cầu địa phương giải quyết, nhưng đến giờ địa phương vẫn chưa có động tĩnh gì. Họ cũng phản ánh những trường hợp giải quyết không thỏa đáng, thậm chí có trường hợp thách thức trong giải quyết khiếu nại của người dân”… “Chúng ta đã nói nhiều về chuyện địa phương nào để dân khiếu kiện mà không xử lý thì Chủ tịch ở địa phương đó phải chịu trách nhiệm và phải bị xử lý. Nhưng chúng ta đã xử lý ai? Chưa thấy xử lý ai về việc này cả. Trong khi đó, khiếu kiện nhiều, thậm chí, khiếu kiện vượt cấp nhiều, khiếu kiện đông người. Như vậy là, chúng ta chưa nghiêm trong việc xử lý trách nhiệm.”…“Năm ngoái, làm thử thống kê những vụ chúng tôi đã giải quyết, có đến 80% ý kiến người dân khiếu nại là đúng.” (Trích trả lời phỏng vấn của nguyên Bộ trưởng Tài nguyên và Môi trường Mai Ái Trực ngày 26/07/2007. Nguồn: VietnamNet)
quyền trong chính thể hiện tại, có thể thấy rõ luận điệu cho rằng người đi khiếu kiện là do sự xúi giục của những “ kẻ xấu” là hoàn toàn sai trái, là ý đồ nhằm che đậy sự thật đau đớn thiệt thòi mà nhiều người dân đang phải gánh chịu. Việc khiếu kiện đông người hay tầng lớp dân oan đang hình thành ngày càng lớn là hậu quả của một chính sách điều hành yếu kém, vô trách nhiệm và đang bế tắc của những người nắm quyền.
Về điểm 2:
Việc các vị chân tu tham gia trợ giúp những cảnh đời lầm than của dân oan không chỉ thể hiện một trách nhiệm công dân mà đó cũng chính là thể hiện tấm lòng từ bi của Đạo Phật, thể hiện phẩm hạnh đầu tiên của Phật tử là tấm lòng Hiến tặng. Không kể đến những người tu hành, là một người bình thường cũng phải biết rung động, xót xa trước những cảnh thiệt thòi, oan khuất của đồng bào, đồng loại. Thể hiện một thái độ ủng hộ “một chế độ đa nguyên, đa đảng, đại diện đầy đủ cho 80 triệu dân.” ( trích lời Lão Hòa thượng Thích Quảng Độ) là việc làm cần thiết của mọi người yêu chuộng tự do, lo lắng cho cuộc sống chung của cả cộng đồng, đó cũng chính là tinh thần Đạo Bát chính của Phật pháp trên con đường diệt trừ “Vô minh”. Trong khi nhiều phật tử khác của Nhà nước hiện nay luôn phải xưng tụng khẩu hiệu “Đạo pháp, Dân tộc và Chủ nghĩa xã hội”, đó có thể là tâm niệm của một số phật tử, chúng ta tôn trọng trên tinh thần tự do, nhưng đáng tiếc nếu ai đó vẫn còn ủng hộ cho một chủ nghĩa phi khoa học đã bị thực tế loại bỏ thì con đường diệt trừ “Vô minh” sẽ phải dài thêm ra thôi.
Về điểm 3:
Các bài báo đã tỏ ra không công bằng khi nói tới tiền sự của ông Nguyễn Khắc Toàn. Các tác giả đã không đề cập chi tiết năm 2003 trước tòa ông Nguyễn Khắc Toàn đã biện hộ và bác bỏ hoàn toàn các cáo buộc của phiên tòa gián điệp “công khai” (cử tọa phải có giấy phép mới được tham dự!) và tất cả các tổ chức nhân quyền quốc tế, nhiều cơ quan ngoại giao của Hoa Kỳ, Châu Âu,…phản đối phán quyết của “tòa án”. Về những vấn đề tố tụng của ông Nguyễn Khắc Toàn như các báo đề cập vào năm 1979, 1983, nếu giả định đó là sự thật, thì cho tới nay những án tích đó (nếu có) đã đương nhiên bị xóa bỏ, coi như chưa bị kết án (theo điều 63 bộ luật hình sự). Như thế các tác giả đã không hiểu biết pháp luật hay cố tình “đánh lận con đen”. Hơn nữa, nếu một người đã có những sai lầm trong quá khứ, mà hiện tại trở thành một người có tinh thần dấn thân vì xã hội như ông Nguyễn Khắc Toàn thì người đó càng xứng đáng được động viên và hoan nghênh.
Việc cho rằng ông Nguyễn Khắc Toàn là “kẻ cơ hội chính trị”, tôi không hiểu rõ ý của tác giả khi chụp cho ông Nguyễn Khắc Toàn “danh hiệu” đó liệu có phải ý muốn nói ông Nguyễn Khắc Toàn là người biết nắm lấy cơ hội để làm chính trị giúp dân giúp nước không. Nếu đúng như thế, tại sao lại không ủng hộ ông Nguyễn Khắc Toàn? Còn nếu tác giả muốn ám chỉ ông Nguyễn Khắc Toàn là tư lợi trong công việc chính trị thì theo tôi giải pháp hiệu quả nhất để chứng minh điều đó là để ông Nguyễn Khắc Toàn tham gia lãnh đạo cùng với những nhà chính trị khác trong chính quyền hiện nay để xem ông Nguyễn Khắc Toàn có “cơ hội” hơn những vị lãnh đạo hiện nay không. Nếu không, danh hiệu “ cơ hội chính trị” gắn cho ông Nguyễn Khắc Toàn không có sức thuyết phục, đó chỉ là một nhận xét cá nhân đã thoát khỏi sự thận trọng cần thiết.
Về điểm 4:
Việc nói những người đi giúp đỡ dân oan là kích động dân chúng gây rối là một âm mưu vu khống nhằm đe dọa những tấm lòng từ thiện và cô lập, đẩy những người dân oan vào bước đường cùng. Chúng ta hãy xem lại những lời tâm tình của Lão Hòa thượng Thích Quảng Độ khi đến với hàng trăm dân oan tại Sài gòn ngày 17/07/2007: “Yêu cầu chính phủ phải giải quyết cho đồng bào thỏa đáng, đừng để cho đồng bào phải tiếp tục sống trong khổ cực. Xin đồng bào đừng vì quá bức xúc mà làm những chuyện quá khích”.
Bất kỳ một Nhà nước văn minh nào cũng phải đảm bảo cho người dân thể hiện những bức xúc, bất bình của cá nhân hoặc tập thể một cách công khai, ôn hòa và phải coi đó là một cơ chế cảnh báo sớm các sai lầm trong quá trình vận hành của xã hội. Những người giúp đỡ về tinh thần, hiểu biết, tạo điều kiện về vật chất và phương tiện cho những người muốn thể hiện bức xúc (nhân dân khiếu kiện chẳng hạn) cần phải được khuyến khích và bảo vệ. Những phương tiện như máy tính, điện thoại di động, camera, biểu ngữ chẳng phải là những phương tiện tối cần thiết cho việc biểu tỏ bức xúc, bất bình và chia sẻ bức xúc, bất bình một cách ôn hòa hay sao?
Hệ thống đoàn thể xã hội do Nhà nước công nhận hiện nay liệu có còn hoạt động hay không khi không thấy một đại diện của Hội phụ nữ, Hội nông dân, Hội người cao tuổi, Mặt trận tổ quốc,…có mặt để trợ giúp, động viên, thăm hỏi giúp đỡ những người dân oan đang sống cảnh tạm bợ ở quanh các văn phòng tiếp dân trung ương? Chính những người không thuộc các tổ chức của Nhà nước đang giúp đỡ dân oan là những người đang tự nguyện đảm nhận thay công việc của các Hội đoàn xã hội hợp pháp hiện nay, họ đang góp phần xây dựng nền tảng công bằng cho một xã hội an ninh trật tự theo ý nghĩa đứng trên lợi ích của người dân, chứ không phải một xã hội im lặng có lợi cho giới cầm quyền.
Phương châm đối ngoại của Việt nam hiện nay là “sẵn sàng làm bạn với tất cả các nước”. Sau thời kỳ khủng hoảng suy thoái trầm trọng của chính sách chỉ quan hệ với các nước XHCN, vẫn chưa thấy báo nào của Việt nam phê phán hoặc đặt dấu hỏi “sẵn sàng làm bạn cả với những nước có chính thể phản động”? Trong khi đó, người dân trong nước có những quan hệ, trao đổi và nhận một số trợ giúp của đồng bào hải ngoại để trợ giúp cho dân oan thì nhiều tờ báo Việt Nam dễ dàng qui chụp là “thế lực thù địch”, là “ phản nước hại dân”. Liệu có phải một số nhà báo Việt Nam đang cố tạo ra những từ ngữ truyền thống với phản nghĩa truyền thống hay không? Khi đề cập những tiêu cực, bất công của xã hội có nghĩa là “ thù địch”? Khi làm cho người cầm quyền phải có trách nhiệm có nghĩa là “ phản dân hại nước”? Phải chăng những người lãnh đạo cộng sản hoặc những người đang còn “yêu” chế độ XHCN đã quên mất rằng cần phải đứng về phía những người dân oan đáng thương đó, trong số họ đa phần là thuộc giai cấp nông dân và đang trở thành những người vô sản thực sự. Những người chấp bút các bài báo đó chắc đã quên rằng những đồng bào hải ngoại đang quan tâm trợ giúp dân oan cũng là “khúc ruột ngàn dặm” đó sao? Họ có thể không ủng hộ hoặc phản đối mô hình chính trị hiện tại, nhưng rõ ràng những việc họ đang làm chính là vì lợi ích của người dân, những người đang chịu cảnh thiệt thòi, oan ức của chính sách quản lý xã hội hiện nay.
Việc Viện Hóa Đạo thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam thống nhất có một “quĩ cứu tế dân oan” tới vài trăm triệu đồng cũng cho thấy khi một Hội đoàn hay một cá nhân không được Nhà nước ủng hộ, nhưng có tấm lòng quảng đại cứu giúp những dân oan thiệt thòi vẫn có thể nhận được sự ủng hộ, đóng góp từ đồng bào Việt nam ở khắp nơi. 300 triệu đồng Viện Hóa Đạo thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam thống nhất dự định gửi giúp tới những dân oan tại Hà nội ngày 23/08/2007 vừa qua là một số tiền lớn so với gia sản của một cá nhân bình thường, nhưng chỉ là con số rất nhỏ so với những thiếu thốn, nhu cầu của những người dân đang khiếu kiện và cũng là nhỏ so với số tiền “lót tay” hay “ giải trí” của một số đảng viên cộng sản đã phải hầu tòa trong thời gian gần đây, nhưng việc chuyển số tiền đó tới đồng bào đã bị chặn lại ngay trước những bàn tay đang cần giúp đỡ. Chính những người dân oan sẽ là người hiểu hơn ai hết ai là người vì dân ai là người đang có những hành động “phản dân hại nước”.
Vài lời kết thúc:
Một chính quyền có thể dùng các biện pháp mạnh để giấu bớt đi những bức xúc, bất công của xã hội trong một thời gian, nhưng điều đó chưa bao giờ là giải pháp làm cho xã hội ổn định hơn. Một hệ thống truyền thông do chính quyền kiểm soát có thể tạo ra một làn sóng thông tin sai lệch, nhưng sẽ chỉ làm gia tăng hiệu ứng ngược khi chính quyền đó đã mất tín nhiệm nơi dân chúng. Những người dấn thân đứng về phía những nạn nhân của một chính sách, một chính thể có thể phải đối mặt với nhiều khó khăn, nguy hiểm, nhưng phía sau họ luôn là đông đảo đồng bào họ và những người yêu chuộng tự do, công lý.
Phạm Hồng Sơn
30/08/2007
(1) Xin tham khảo các bài:
- “Vạch trần trò “đánh lận con đen” của Thích Quảng Độ và đồng bọn” ( Nhân Dân 25/08/2007),
- “Chặn đứng một âm mưu gây rối an ninh trật tự” ( TTXVN 25/08/2007),
- “Thích Quảng Độ và các tham vọng chính trị đội lốt tôn giáo ( Nhân Dân 28/08/2007),
- “Lật mặt những kẻ phản động kích động người khiếu kiện gây rối” ( Quân đội Nhân dân 26/08/2007),
- “Họ đang mưu toan điều gì” ( Quân đội Nhân dân 28/08/2007),
- “Bộ mặt thật những kẻ chủ mưu kích động người khiếu kiện gây rối” (Tiền phong 26, 27/08/2007),
- “Mưu đồ biến khiếu kiện thành biểu tình chống chính quyền” ( Lao động 27/08/2007),
- “Các phần tử cơ hội chính trị ngày càng lộ rõ bản chất phản động” (Lao động 25/08/2007),
- “Lật mặt những kẻ phản động kích động người khiếu kiện gây rối” (Sài gòn giải phóng 28/08/2007),
- “Ông Quảng Độ và hành động gây rối an ninh trật tự xã hội” (An ninh thế giới 29/08/2007),
- “Une organisation rebelle dementelee par la police” (Le Courrier du Vietnam 02 Sept 2007)…