Thứ Năm, 19 tháng 7, 2007

Dân oan khiếu kiện: bắt đầu một cuộc sụp đổ?

Ngày thứ 22 rồi! Dân oan khiếu kiện đã lên Sài gòn, đã ra Hà nội, trải bạt, che nylon, dãi nắng dầm mưa khắc khoải đợi chờ nhà nước và quốc hội giải quyết bao nỗi uẩn ức chất chồng từ nhiều năm tháng, trong những vụ xử lý vấn đề bồi thường tài sản, do nhà nước thu mua một cách độc tài, độc đoán đất đai của họ.

Ngay trong những ngày đầu của Cách mạng Pháp, 14 juillet 1789, dầu phải giải quyết, tổ chức, sắp xếp bao nhiêu việc quan trọng trong một quốc gia vừa thay đổi chánh thể, các nhà cách mạng Pháp vẫn nghiêm chỉnh thực hiện và bảo vệ các nguyên tắc căn bản về Nhân quyền và Dân quyền. Thí dụ:

Điều 10 của Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và Dân quyền năm 1789 của Pháp, về tự do tư tưởng: “Không ai có gì phải lo sợ đến những quan điểm của mình”. (Nul ne doit être inquiété en raison de ses opinions) hay:

Điều 17, cũng của Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và Dân quyền ấy, giải rất rõ về “Phần bồi thường đúng mức và tiên khởi trong trường hợp bị truất hữu tài sản”. (L’exigence d’une indemnité juste et préalable en cas de privatisation d’une propriété).

Buồn thay! Ngày nay, ở Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN) hai nguyên tắc tối thiểu vềNhân quyền và Dân quyền nêu trên đang bị chà đạp. Người dân của CHXHCNVN từ lâu đã bị tước đoạt quyền phát biểu ý kiến, nên không ai dám nói ra quan điểm của mình.

Nhưng, hơn ba tuần lễ nay, cả ngàn người đã và đang nằm vạ biểu tình ở Sài Gòn, ở Hà Nội để khiếu kiện, họ kêu gọi đích danh thủ thướng Nguyễn Tấn Dũng phải xử lý về những đàn áp của nhà cầm quyền đang trắng trợn cưỡng đoạt tài sản của người dân.

Những người đại diện nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội ở các địa phương nhân dịp Việt Nam gia nhập Tổ chức Thương mại quốc tế (WTO), đã mượn chiêu bài phát triển, kiến thiết kinh tế, nhân danh xây dựng, quy hoạch đất nước, thu mua nhà, đất, ruộng nương,.. rồi bồi thường dưới giá thị trường, không nghĩ gì về công sức khai thác, về mức lợi tức thâu hoạch của người dân “khổ chủ”, để rồi liền đó, người của Nhà nước bán lại cho tư bản ngoại quốc đang đầu tư, cần xây dựng nhà máy, với giá gấp cao gấp mấy mươi lần, gấp mấy trăm lần so với giá mua. Bị lường gạt trắng trợn, quá uất ức, dân oan bắt buộc phải khăn gói lên Sài Gòn, ra Hà Nội khiếu nại với Trung Ương, nhờ giải quyết, mà có được ai đoái hoài và giải quyết gì đâu!

Vào tháng tư năm 1975, ở trận đánh Xuân Lộc, không quân Việt Nam Cộng Hòa sử dụng một quả bom gọi là "bom hút áp lực" (Bombe à dépression), CBU-55B. Quả bom này nặng khoảng 700 ki lô mà lính Mỹ thường gọi là bom “hái hoa đồng nội” (les faucheuses des pâquerettes). Bom được thả bằng dù, có khả năng hút hết dưỡng khí (oxygène) trong một bán kính 500 thước tây, nghĩa là trong đường kính 1 cây số, không một sinh vật nào sống được.

Đảng cộng sản (ĐCS) Hà Nội hiện nay như là những trái bom CBU được thả xuống đất nước Việt Nam - không cần dù - đang hút hết đời sống chính trị, xã hội và kinh tế.

Để phòng ngửa “phản ứng phụ”, ĐCSVN ra nghiêm lịnh, cấm phát biểu “ý kiến linh tinh”, cấm làm ăn ngoài vòng cương toả của Đảng, cấm báo chí tư nhân. Đảng mua đất của dân theo giá đảng định, đảng bán lại cho Tây cho Tàu theo giá Đảng muốn. Như vậy, thử hỏi, có phải đảng cộng sản là những trái bom CBU đang hút sạch không khí chính trị cùng sinh hoạt xã hội kinh tế của Việt Nam không ?

Dân oan biểu tình nằm vạ ở ngay trung tâm Sài Gòn, ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng của thủ đô Hà Nội, nên bộ máy công an không dám đàn áp mạnh? Kinh nghiệm bắt người trước sự chứng kiến của bà dân biểu Mỹ, kinh nghiệm bịt mồm Linh mục Nguyễn Văn Lý trước Toà án đã làm trò cười cho thế giới văn minh, đã khiến cộng đồng Việt Nam hải ngoại tức giận thêm, “rượt” Nguyễn Minh Triết cùng phái đoàn “cái bang” của Hà Nội phải chui lòn cửa hậu Nhà Trắng (White House).

Nên ngày nay, công an được lịnh len lỏi trong hàng ngũ người biểu tình, rình rập, tìm chụp cho được người xúi dục, hướng dẫn... đồng thời bắt những ai dám ủng hộ, dám tiếp tế dân oan.

Cộng sản áp dụng chiến thuật bao vây và biệt lập đoàn người biểu tình, khiến họ thiếu ăn, thiếu uống, lần hồi kiệt lực, họ sẽ nản lòng bỏ cuộc, ra về? Các cuộc biểu tình tự động giải tán? Bấy giờ “ở trển” đề nghị trả phân nửa giá biểu dân đòi, ví dụ dân oan đòi 10 đồng thì đảng sẽ chỉ trả 5 đồng thôi? Quá mỏi mệt, quá đuối sức, người “dân khổ chủ” đành chịu lép “của đổ hốt lại ” và “có còn hơn không”!... Vậy là mọi việc êm xuôi. Rồi sau đó, chánh quyền địa phương sẽ âm thầm “hốt” mấy kẻ cứng đầu đưa đi “an trí” hoặc “thủ tiêu”, như vụ “dân oan” trước đây ở Thái Bình (sau vụ Thái Bình, ngày nay không còn nhân chứng cũ nữa!). Ngắn cổ, bé miệng, người dân thua thiệt dài dài!

Những năm tháng trước đây dân oan luôn bị thiệt thòi, bởi họ đấu tranh đòi công bằng chỉ riêng cho quyền lợi của chính họ, vì họ chưa có quan niệm đấu tranh chính trị. Nhưng ngày nay, dân đã biết đi kiện rồi, họ không sợ nữa. Chế độ xã hội chủ nghĩa không thể ru mãi cho dân mê ngủ, không còn sợ công an nữa. Sự bất mãn đã bùng lên, rồi sẽ có dịp bùng to thêm. Đáng lý nhà cầm quyền Ba Đình phải có quyết định giải quyết, và giài quyết nhanh - nếu họ còn chút nhơn tánh - vì người dân khiếu kiện đang trong tình trạng thiếu vệ sinh, đói khát…

Suốt hơn 3 tuần lễ nay, giòng nước ô nhiễm cộng sản vẫn lặng lẽ trôi, Trung ương Đảng bận lo họp thay đổi dân sự, các quan “đại biểu” hăng say tranh cãi… giành ghế, toàn thể “đỉnh cao” của quốc hội bóp trán tìm “lý luận câu giờ” để xiết chặt thêm “bù lon” cho chiếc ghế. Ông Nông vốn kém mà tưởng mình Mạnh, muốn bắt chước Hồ Cẩm Đào ôm luôn cái ghế Chủ tịch nước, nhưng vì trót là họ Nông nên ông “nông” cả võ lẫn văn. Bây giờ lại có người đề nghị: ông Triết chuyên “lòn cửa hậu”, tài này đáng được kiêm Tổng thư ký Đảng? Về phần ông Nguyễn Tấn Dũng cũng rất ngon lành vì được thêm hai ông Phó thủ tướng Tây du… học.

Thế là thiên hạ xầm xì, đoán… mò rằng, với tình hình nhân sự mới này, quý đồng chí Nam Bộ sẽ giải quyết hay hơn. Nhưng… hai ông Nam Bộ có hay, có biết dân oan biểu tình kỳ này có dân Tiền Giang và có cả Bình Dương nữa? Dân oan bắt loa gọi lớn “tên” ông Thủ tướng Nam bộ chịu chơi, hỏi tại sao đã 22 ngày rồi mà ngài vẫn ngoảnh mặt làm ngơ?

Còn chần chờ gì nữa, dẹp quách cái đảng cộng sản ô nhiễm ù lì, thủ cựu, như Boris Yeltsin làm dạo nào cho được việc. Làm được như vậy, quí ngài sẽ đường hoàng đi vào lịch sử bằng cổng chánh!

Tại sao phải loay hoay thay người, đổi người chỉ với các đảng viên cộng sản? Tại sao không bắt chước gương Tổng thống Sarkozy của Pháp, xử dụng những nhân vật có tài ngoài đảng cầm quyền của mình? Ông Sarkozy dùng cả người của đảng đối lập (Đảng Xã hội). Trong chính phủ Pháp hiện nay, có các ông Bernard Kouchner làm ngoại trưởng, Jean Pierre Jouyet Thứ trưởng Âu Châu Vụ, Besson Thứ trưởng Vụ Kế hoạch, … toàn là những người của Đảng Xã hội. Tổng thống Sarkozy cũng đề nghị ông Dominique Strauss-Kahn giữ ghế Giám đốc Quỹ Tiền tệ Quốc tế (người của Đảng Xã hội, cựu ứng cử/ứng cử viên Tổng thống Pháp).

Người tốt sẽ làm việc tốt. Những Nguyễn Văn Đài, Lê thị Công Nhân có thể sẽ là những vị có khả năng giải quyết nạn khiếu kiện đất đai, nhà cửa, vì họ từng là những luật sư theo dõi các vụ việc kiện cáo này.

Đảng cầm quyền có dám nhờ những người ngoài Đảng làm việc không? Tổng thống George W. Bush cũng sử dụng ông Baker để tiếp tục việc làm ở Iraq. Không có gì xấu hổ cả. Cứ mời đối lập vào làm việc đi. Cứ cho các Đảng đối lập làm việc đi. Nhờ Phật Giáo Thống nhất làm môi giới giải quyết bất đồng giữa nhà cầm quyền cộng sản với người dân về vấn đề nhà đất, vì các Thầy có uy tín.

Đây là lần đầu tiên trong một chế độ cộng sản thực hiện cuộc cải cách ruộng đất không thành công. Đoạt đất điền chủ giao cho nông dân (đợt 1 thành công). Tước quyền sở hữu nông dân đưa vào hợp tác xã hóa (đợt 2 thành công); Lần này tước đất nông dân đem bán cho khách hàng đầu tư mở kỹ nghệ không thành công. Vì Đảng cộng sản không còn đại diện giới nông dân, và, cũng như Đảng không còn đại diện giới công nhân nữa!


Cơn lốc công nhân và dân chủ 2006

Năm 2006 đã bắt đầu bằng những cuôc biểu tình kéo dài cả tháng giêng của công nhân các xí nghiệp tư, và cả công nhân các xí nghiệp nhà nước. Lần đầu tiên ở nước CHXHCN Việt Nam có những cuộc đình công to lớn như vậy. Công đoàn nhà nước đáng lý binh vực, bảo vệ quyền lợi công nhân, lại đứng về phe chủ nhân, binh vực quyền lợi của chủ nhân ngoại quốc và đàn áp công nhân lao động Việt Nam. Tin đồn cho hay, khoảng 300 người bị bắt đến ngày nay vẫn biệt tin.

Rồi Nhóm Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ ra đời; rồi Đảng Thăng Tiến ra mắt; rồi Đảng Dân Chủ phục hoạt; tiếp theo là Phong Trào Công Nông, rồi một Công Đoàn độc lập cũng đã được thành lập...

Hàng loạt những bài phát biểu chính kiến của các nhà đấu tranh cho nhân quyền, dân quyền, Dân chủ được tung ra... Hàng ngàn chữ ký, hàng ngàn người hưởng ứng đứng ra đòi “Nhà cầm quyền hãy trả quyền phát biểu, quyền ngôn luận, quyền tư tưởng, quyền tín ngưỡng lại cho người dân”.

Ở hải ngoại, ngoài cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản với những phản ứng cố hữu, đấu tranh đòi ĐCSVN độc tài trả lại quyền tự quyết, trả lại tự do và công bằng cho dân tộc Việt Nam, một số sinh viên Việt kiều du học cùng một số không ít Việt kiều của CHXHCNVN đồng loạt đứng lên thành một Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ trong và ngoài nước, công khai tranh đấu đòi dân chủ hóa Việt Nam sớm, hầu phát triển hữu hiệu, theo đuổi kịp khoa học, mới mong đem lại sự giàu mạnh cho đất nước.

Năm 2006 thật sự là một năm nhiều đòi hỏi sôi nổi về dân chủ ở Việt Nam. Có thể nói đó là một năm của “trăm hoa dân chủ” đua nở trên toàn cõi Việt Nam. Các nhà đối kháng đấu tranh Dân Chủ ở Việt Nam không còn sợ sệt nữa, họ đối kháng công khai, bất chấp mọi sự đàn áp thô bạo của Công An, họ ngang nhiên chịu đựng tất cả các thủ đoạn hành hung như bóp cổ, bịt miệng hay những trận đòn dùi cui. Và năm 2007 “trăm hoa Dân chủ” lại tiếp tục nở rộ, đẹp hơn, muôn màu, muôn sắc, nông dân mất nhà mất đất, cha Lý bị bịt mồm (ta nên vinh danh tên công an đã cố tình tuyên truyền cái mặt thật của các ông chủ của anh ta).


Đảng CS Việt Nam mất định hướng

Nhắc lại chuyện xưa, nhưng không lâu lắm:

Năm 1975, miền Nam sụp đổ quá nhanh, nhà cầm quyền miền Bắc và ĐCSVN say men chiến thắng, đầu óc quay cuồng nên u mê áp dụng một chính sách sắt máu và hận thù nhằm trừng phạt dân chúng miền Nam. Chủ trương này đã đưa cả nước Việt Nam đi lùi vào bóng tối nhân loại thay vì thực sự thể hiện đoàn kết toàn dân, xây dựng đất nước.

Ngày hôm nay, nhờ tình thế đẩy đưa, trong tíc tắc, bỗng may mắn thoát khỏi danh sách CPC; được tổ chức APEC; gia nhập WTO; kẻ đi gặp Đức Giáo Hoàng, người Mỹ du thăm ông Bush… và xin được người ta hứa cho tí tiền đầu tư, những người cầm quyền Hà Nội và ĐCSVN đang tìm thế quốc tế mong duy trì chế độ, không còn dựa vào thuyết Mác-Lê nữa. Họ hy vọng với thế “lăng ba vi bộ” này có thể đối phó với “kinh tế thị trường, với tư bản chủ nghĩa, với dân chủ hoá” đang hung hãn tấn công thành lũy cuối cùng của Mác-Lê. Nhưng những người cộng sản ở Hà Nội vẫn sợ, họ luôn luôn bị ám ảnh: sợ rằng nếu chịu lắng tai nghe lẽ phải, tôn trọng tiếng nói nhân quyền, trả quyền công dân lại cho dân sẽ đưa họ đến con đường cùng, bị bức tử ngay lập tức? Nên bằng mọi cách, họ phải duy trì cho kỳ được chế độ độc đảng, độc tài toàn trị như hiện nay!

Thật là mù quáng, khi đã vào WTO, là vào một tổ chức có phương pháp quản lý thị trường theo khoa học. Tư bản chủ nghĩa tự nó là một khoa học về tư hữu. Báo chí là cơ quan thông tin cần thiết cho phát trìển. Thiếu tự do báo chí là thiếu thông tin về thị trường, tức không theo sát được thị hiếu của khách hàng. Bịt miệng người, bịt miệng báo chí, thì sẽ lùi vào bóng tối vì thiếu thông tin kinh tế xã hội là thiếu thông tin thị hiếu, thông tin thị trường, thông tin tiếp thị (marketing).

Chính trị chỉ là quan niệm của một nhóm hay một đảng phái nhằm hướng dẫn quốc gia trong sinh hoạt kinh tế với mục đích đem lại phúc lợi cho toàn dân. Đảng Cộng sản Việt Nam phải hiểu là vai trò độc quyền chính trị ngày nay là lỗi thời, lạc hậu. Tư tưởng, lý thuyết của một đảng phái chỉ là tư tưởng của một nhóm mà thôi.

Ngày nay nếu Việt Nam muốn chấp nhận luật chơi chung của thế giới, muốn sống còn và được vươn lên ngang hàng với các nước, không có cách nào khác hơn là phải thay đổi cơ chế, từ bỏ độc tài, đi vào con đường dân chủ thật sự

Kinh tế thị trường là cạnh tranh. Không còn độc quyền nữa. Và chỉ có cạnh tranh mới đem lại sáng tạo, thực tiễn, hàng có phẩm chất cao, giá rẻ, có người tiêu thụ nhiều, đem lợi nhuận lại cho người sản xuất.

Đảng phái cũng thế, đảng phái cũng chỉ là những món hàng cạnh tranh nhau, đảng phái nào có một chương trình đem lại phúc lợi mà không hao tốn xương máu nhiều, ít lãng phí cho toàn dân Việt Nam, đảng ấy sẽ được dân tín nhiệm bầu cho cầm quyền. Trong thị truờng chính trị cạnh tranh ngày nay, không còn là thời gian tranh tối tranh sáng để các đảng độc ác dùng tay che mắt dân, dùng lời mỵ dân, kêu gọi dân hy sinh, tiêu thổ kháng chiến, hoặc dùng chánh sách khủng bố, cắt cổ, mổ bụng dồn trấu, nấu phở, thả trôi sông như thời xa xưa nữa.

Dân chúng Việt Nam ngày nay cũng đã khác hơn thời thuộc Pháp. Sau trên 60 năm bị cộng sản Hà Nội lường gạt, người dân Việt Nam đã học quá nhiều điều đáng giá rồi!

Ngày nay nhân dân Việt Nam cần những đảng phái, đoàn thể, cần những nhà lãnh đạo chính trị với những chương trình minh bạch, trong sáng, với phương cách làm việc cụ thể, khoa học.

Dân chủ hóa chế độ để có một thể chế đa nguyên, một nền chính trị đa đảng, đảng cầm quyền được đảng đối lập kiểm soát. Người dân có quyền phát biểu, phán xét và có cả quyền khởi tố nhà nước nếu nhà nước không thực thi những quy định luật pháp. Chỉ có luật pháp là đứng trên tất cả, trên nhà nước, trên cả đảng cầm quyền.


Chính thống do nhân dân

Ngày nay ĐCS cầm quyền tại Việt Nam đang đứng trước cơn lốc dân chủ hóa, kinh tế thị trường hóa, hoàn cầu hóa, nên người ta có cảm tưởng như ĐCSVN đang bị khủng hoảng lý lịch nên phải đi tìm tính chính thống bằng cách ra nghị quyết bắt cán bộ, đảng viên học tập tác phong Hồ Chí Minh, sau khi thấy tư tưởng Hồ Chí Minh không còn hiệu lực nữa. Đảng phải họp hành để đổi nhân sự, và nghiên cứu lại lý luận. Nào là phe Nam bộ, nào là phải thêm phó thủ tướng… Thật đúng là phường chèo!

Muốn có tính chính thống, ĐCSVN phải chứng minh với nhân dân Việt Nam là một đảng cầm quyền thực sự có hiệu năng, biết lắng nghe tiếng nói của nhân dân, do dân, vì dân, bằng cách đứng ra tổ chức bầu cử tự do, có quốc tế kiểm soát. Có tự do lập đảng, lập đoàn thể chánh trị, có đối lập. Bỏ điều 4 Hiến Pháp 92, tu chính luật bầu cử tự do.

Thế nhưng, ngày nay,

Trong nước, ĐCSVN vẫn tiếp tục đàn áp nhân dân để không ai có quyền đặt lại “vai trò cầm quyền của ĐCS”. Còn ngoài nước, dùng ngoại giao o bế mong thế giới nhìn nhận vai trò cầm quyền của mình. Tất cả chỉ là trò tiếp tục đối trá với nhân dân mà thôi.

ĐCSVN nên hiểu và nhớ nằm lòng là tính chính thống cũng như lý lịch của ngưới cầm quyền, phải do nhân dân Việt Nam, và chỉ nhân dân Việt Nam mới có quyền ban cho mà thôi: bằng trưng cầu dân ý; bằng phổ thông đầu phiếu.

Chỉ có nhân dân Việt Nam và dân tộc Việt Nam mới ban cho cái chính thống và nhìn nhận “cái lý lịch và cái quyền được cầm quyền” cho người cầm quyền ở Việt Nam.

Tổng thống W. Bush, doanh nhân Mỹ, Liên hiệp Ậu Châu, Đức Giáo Hoàng, 11 tỷ dollars đầu tư, hai ông phó thủ tướng, cả hai chức vị Chủ tịch nước và Tổng thư ký Đảng… và cả Tư tưởng Hồ Chí Minh cũng không đem lại chính thống và lý lịch cho những người cầm quyền vì ĐCS là kẻ cướp chính quyền và giữ chính quyền bằng bạo lực !

Hãy bắt đầu tiến trình dân chủ hóa đất nước bằng cách trao trả quyền tự quyết lại cho nhân dân Việt Nam. Dân phải thật sự làm chủ.

Hãy chấp nhận dân chủ hóa như điều kiện để tiến đến hòa giải giữa nhà cầm quyền hiện nay với nhân dân.

Có hòa giải mới có ổn định, có ổn định mới có phát triển kinh tế.

Thế giới của WTO chỉ đầu tư vào những nước có ổn định và có luật lệ minh bạch, có một công đoàn độc lập, để thương lượng với các chủ nhân tư bản, trên thuận dưới hòa. Nhà nước chỉ là ông trọng tài. Đừng quên rằng 11 tỷ dollars được hứa chỉ là lời hứa của các anh tư bản.

Tôi cả quyết khi nào còn có tình trạng công an trị, dùi cui trị, thì Việt nam sẽ không làm sao có phát triển kinh tế thật sự và bền vững được! Việc tập đoàn dầu khí BP và tập đoàn đoàn tài chánh Merrill Lynch của Hoa Kỳ vừa tuyên bố rút khỏi Việt Nam (trong tháng 6 và 7/2007) mới chỉ là những tín hiệu báo động ban đầu cho nền kinh tế thiếu độ tin cậy và đầy bất trắc của Việt Nam.

Phan Văn Song

Rồi sẽ biết ai gan hơn ai

Một cuộc nói chuyện dông dài với một bác hưu trí, đã từng làm việc tại Văn phòng Chính phủ, xung quanh việc khiếu kiện của dân…

- Bác thấy tình hình dân khiếu kiện thế nào?

- Không ổn tí nào cả, bà con tội nghiệp quá, ăn vật nàm vờ ngoài đường , mưa gió... chẹp nhẹp!

- Bác có hay ra đó không?

- Ngày nào chả đi bộ ngang qua đó để tập thể dục.

- Thế bác có hay bắt chuyện với dân biểu tình không?

- Ui trời chuyện ai nấy làm mà.

- Nhưng mà phải có chuyện, dân họ mới làm um trời lên đó cháu, không thể khơi khơi đâu mà họ chịu dãi nắng dầm mưa.

- Mà cháu thấy sao mấy ông trên im ru vậy bác nhỉ?!

- Cái này nguy hiểm lắm, không giải quyết là không xong với dân đâu!

- Bác ngồi xe buýt nghe một bà nói chuyện là đã đi khắp nơi rồi, ra Hà Nội cũng 18 lần mà chưa được giải quyết, bây giờ về ngồi ở đây luôn.


- Họ khiếu kiện như vầy thì biết sao, ai đúng ai sai hở bác? À mà có cả dân tỉnh B. của bác đấy!

- Sai có lẽ ít mà đúng thì nhiều, cái thằng cha chủ tịch tỉnh B. ghê lắm à, bác biết nó mà.

- Thế họ có định bỏ mặc dân ngồi tới hết tiền rồi dân bỏ về không bác?

- Dân lì hơn quan mà cháu, ngày xưa thì dân biểu tình chống Mỹ, chống chế độ cũ cũng dân ta tiếp cứu, cán bộ vận động dân biểu tình chống giặc, giặc cũng phải thua.

- Thế bây giờ thì thế nào bác?

- Dân biểu tình chống lại cái sai của nhà nước.

- Thế họ đói khát rồi làm sao ai tiếp cứu cho họ?

- Thì dân lại giúp dân, tiếp sức cho dân biểu tình tiếp.

- Nhưng mà báo đài loan tin là sẽ trừng phạt nghiêm khắc mấy kẻ cầm đầu mà, sợ thế đấy.


- Đâu phải bắt mà dễ, bắt khó lắm, mà bắt rồi thả ra còn khó hơn!

- Mà dân đi biểu tình là phải có sự giúp đỡ của các luật sư, chả lẽ lại bắt mấy ông này tội cầm đầu??? Bác nhận thấy mấy hôm đầu băng rôn còn nghuệch ngoạc viết xấu, mấy hôm nay làm đẹp hơn nhiều, câu ra câu, chữ ra chữ, còn làm đẹp nữa chứ.

- Ơ, thế dân biểu tình lấy tiền đâu ra làm mấy cái biểu ngữ đó?

- Trời!! dân giúp dân, họ làm không công luôn ấy chứ!

- Bao giờ mới xong nhỉ bác?

- Chắc không lâu đâu, bỏ bê dân thế này là cực kỳ nguy hiểm cho chế độ. Chính phủ không gan bằng dân đâu cháu, kháng chiến chống Pháp chống Mỹ trường kỳ hơn 30 năm mà dân vẫn giúp Đảng cộng sản thắng đấy thôi!

- Vâng, cháu đã hiểu! Thôi ghé thăm bác tí, bác khỏe là vui rồi!

-----------------------------

Bài được lấy trên "Weblog – Yahoo" của bạn “holanhuong”, một trang weblog trong nước.

Không khí sau đêm giải tán khiếu kiện

Nhà báo tự do Trần Tiến Dũng
Gởi đến BBC từ Sài Gòn

Sang ngày 19.07, không khí chung ở nhiều điểm tụ họp dân uống cà phê, đọc báo tại thành phố sau một đêm đầy sự kiện là rất buồn, rất u ám.

Người ta ngồi bàn tán nhiều về vụ giải tán các nhóm dân khiếu kiện. Tưởng cũng nên nhắc lại những gì diễn ra cho đến đêm hôm qua.

Khi sự kiện bà con nông dân từ các tỉnh về tp HCM biểu tình đòi công lý kéo dài sang ngày thứ 2, dư luận Sài Gòn đã đồn rằng những người dân này khó có thể tiếp tục đeo đuổi công lý.

Những dấu hiệu mới cho thấy chính quyền sẽ nhân danh “ổn định - trật tự” để “Mời bà con về địa phương giải quyết.”

Người Sài Gòn có cơ sở khi đưa ra những lời đồn đoán trên vì sáng ngày 19/7, quốc hội khoá 12 sẽ họp phiên đầu tiên.

Bộ mặt của quốc hội khoá mới này sẽ ăn và nói với công luận trong và ngoài nước ra sao khi mà tại trụ sở văn phòng 2 của quốc hội, nằm trên góc đường Hồ Văn Huê- Hoàng Văn Thụ căng đầy những biểu ngữ tố cáo, kêu oan của những người dân miền Nam, những người đang khốn khó ngay trên miền đất được cho rằng phì nhiêu giàu có nhất cả nước.

Quốc hội khoá mới sẽ họp với hai phần ba là những đại biểu mới. Sự kiện người dân đòi công lý đang thử thách dũng khí chính trị của các đại biểu. Dù giải quyết khiếu kiện là một vấn đề nan giải, nhưng không thể làm ngơ trước những người dân vẫn còn tin ở công lý.

Họ không thể nhất trí với chuyện “Mời bà con về quê giải quyết,” bởi ai cũng biết rằng nơi ấy là một không gian không phân minh, nơi ấy là khoảng thời gian dài vằng vặc của những lời hứa suông.

Những ngày gần đây bà con biểu tình được người dân thành phố mở lòng chia sẻ.

Những thùng nước sạch, những gói mì, những lời hỏi thăm chân tình của người thành phố... Càng ngày, người dân thành phố lại càng thường xuyên vượt qua nỗi sợ để đến với bà con khốn khổ.


Cấm không được giúp

Nhưng trớ trêu thay chính tình cảm chia sẽ đùm bọc ấy lại đưa đến chuyện họ sẽ dứt khoát được “mời về địa phương giải quyết.”

Tối ngày 18/7, đoạn đường ngay trước Văn phòng 2 Quốc hội không còn cảnh kẹt xe như những ngày trước đó. Người ta thấy thêm những bóng thanh niên tình nguyện từ quận Đoàn Phú Nhuận tham gia giữ trật tự.

Một người đàn ông tóc bạc trắng rà xe Honda lại gần sát chỗ bà con biểu tình, ông nói như thông báo. Họ đưa bà con Sóc Trăng về hết rồi. Chỉ có bà con Tiền Giang và các quận quyết tâm bám trụ.

Ở phía đường Hoàng Văn Thụ, trên đoạn lề đường được vây kín bởi các khẩu hiệu của người biểu tình, một số người tụ lại để cố nhìn coi một điều gì đó, trong số những người bu coi có cả người mặc thường phục cầm máy quay phim chĩa vào. Hẳn là phía trong đang diễn ra một chuyện gì đó!

Mưa đêm bắt đầu rớt hột. Mọi người trên đường đang hối hả chạy nhanh về ngôi nhà bình yên của mình. Những người biểu tình lại một lần nữa chịu đựng cơn mưa phủ phàng đổ xuống...

Ngày thứ Năm góc đường này không còn rác sinh hoạt, không còn cảnh người ăn ngủ tạm bợ, không còn khẩu hiệu và không còn những gương mặt ngơ ngác, tuyệt vọng của những người nông dân đi đòi công lý.

Người ta nói họ đã được mời về địa phương và ở nơi ấy không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhiều người khác tin rằng con người sống không thể thiếu công lý, và họ sẽ trở lại.

Công an CSVN đàn áp cưỡng bách dân oan tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng trước ngày khai mạc "Quốc hội"

Bản tin nhanh về tình hình công an cộng sản
đàn áp biểu tình của bà con khiếu kiện ở Hà Nội

Trước làn sóng biểu tình ngày một dâng cao của đồng bào và nhân dân cả nước trong các vùng miền, nhà nước cộng sản Việt Nam dùng nhiều biện pháp đàn áp khủng bố để đè bẹp dân oan. Tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng – Hà Nội, đêm 17-7-2007 trước ngày khai mạc quốc hội khóa XII công an bao vây cưỡng bách hơn 200 người dân các tỉnh Bình Thuận, Kiên Giang, Bến Tre, Thái Bình… ăn sương nằm đất tại đó mấy tháng qua. Toàn bộ những người dân tỉnh Bình Thuận này đã kiên trì biểu tình suốt 15 ngày qua nhưng chưa được nhà cầm quyền xem xét, giải quyết. Trong đoàn biểu tình có rất nhiều cháu bé theo cha mẹ đi khiếu kiện, các cháu đã phải mặc những áo có các dòng chữ “Chỉ vì tham nhũng mà chúng cháu thất học, gia đình bị cướp đất đai, tài sản, mất nhà cửa”… Đó là những hình ảnh tố cáo mãnh liệt việc bao che tham nhũng của đảng cộng sản Việt Nam, vì chỉ có đảng viên cộng sản mới tham nhũng được. Chống tham nhũng là chống đảng cộng sản à! Để đối phó với cuộc biểu tình kiên cường này chính quyền đêm ấy đã cho lực lượng bộ công an dồn dân Bình Thuận lên ô tô chở thẳng ra ga Hàng Cỏ ép buộc họ vào 2 toa tàu đã có công an canh gác các đầu toa như xe chở tội phạm hình sự.

Cụ Võ Văn Cho, 74 tuổi từ Sóc Trăng ra Hà Nội khiếu kiện, tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng


Sáng ngày 18-7-2007, công an lại tiếp tục bao vây bắt tiếp những người dân đi khiếu kiện đang ngồi ngoài vườn hoa Mai Xuân Thưởng. Có một trường hợp là ông Nguyễn Văn Sự bị công an ra sức vận động cấm không cho ngồi đã khảng khái nói : “Vườn hoa là nơi mọi người nghỉ ngơi, không phải công sở mà các ông cấm người dân đến ngồi hóng mát”. Ông Sự còn bảo : “Các ông về lý thua dân rồi còn các ông chỉ cậy ỷ thế đông người, ông có cưỡng bức thì tôi chịu, chứ tôi không tội tình gì mà phải đi chỗ khác không được ngồi ở vườn hoa”. Khi nghe ông Sự nói vậy, thì 5-7 tên công an đánh bài lỳ lợm vẫn xông vào kẻ xốc nách, tên bấm huyệt lôi xềnh xệch ông Sự lên ô tô để chở đi nơi khác.

Các bà các chị ở các tỉnh khác lên Hà Nội khiếu kiện sợ va chạm với công an đứng lên đi chỗ khác thì vẫn bị công an đuổi theo dồn bắt lên ô tô. Có bà cụ già nua như má Nguyễn Thị Vàng 70 tuổi quê ở Kiên Giang, bản thân má Vàng là thương binh 4/4, mẹ liệt sỹ đi đòi lại đất đai của mình chính quyền cộng sản ở tỉnh má đã cướp không chịu trả lại còn bắt má vô tù 2 năm. Lúc nào nhà nước cộng sản Việt Nam cũng nói uống nước nhớ nguồn, thế nhưng những người đã đóng góp cả xương máu để cho cộng sản được ngồi ghế cai trị nhân dân và toàn xã hội, họ đã ăn tục nói dóc như ngày hôm nay thì nhà nước độc tài cộng sản này quên luôn. Nên má Vàng phải vượt hàng nghìn kilômét đường xa xôi ra thủ đô Hà Nội mong được mấy ông lớn xem xét đến hoàn cảnh mất đất nhà của mình và hy vọng trung ương sẽ công tâm có nhiều Bao công để mình tìm được công lý. Than ôi má lại bị công an thủ đô Hà Nội đánh đập, bấm huyệt xúc phạm má, coi má không hơn súc vật, khi má đến cửa nhà thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng trên đường Phan Đình Phùng kêu oan thì lính của thủ tướng đứa bấm huyệt đứa lôi má kéo lết quẳng lên xe không khác gì con chó nhà của chúng.

Số đồ đạc ít ỏi má cóp nhặt đi kiện thì bị công an cướp vứt bỏ đi mất tiêu để đàn áp má cho dễ. Mới có chục hôm thôi mà đến nay chúng lại xúc má lên xe để chở đi nơi chúng gọi là tiếp dân của Văn phòng chính phủ ở số 110 phố Cầu Giấy - quận Cầu Giấy cách vườn hoa 10 kilômét để xa nơi các ông to bà lớn cộng sản đang ngồi nói cười râm ran trong những căn phòng sang trọng máy lạnh điều hòa chạy mát ru xóa đi cái chứng tích gần đến ngày thương binh liệt sĩ 27-7, những người mà chúng phải tri ân. Đêm hôm sau công an có dự tính bắt tiếp các dân oan trong các nhà trọ quanh khu vực vườn hoa ở phố Thụy Khuê, ở phố Ngọc Hà và phố Đội Cấn. Dân oan được tin nên đã chạy dạt đi các nơi khác tránh đợt càn quét cuồng dại của bọn người mất hết nhân tính này.

Sáng 19-7-2007, công an bủa vây toàn bộ vườn hoa Mai Xuân Thưởng vì chúng sợ số bà con dân oan các tỉnh nhân ngày họp quốc hội kéo lên biểu tình. Đoàn bà con tỉnh Quảng Ninh vừa mới đến được 5-10 phút chưa kịp ngồi nghỉ chân đã bị công an xúc lùa hết lên ô tô chở đi thật nhanh, đi nơi khác vì sợ đến giờ các đại biểu đi qua, phóng viên quốc tế nhìn vào thì mất hết thể diện. Nhất là khoảng 8 giờ sáng có 2 bà mẹ Việt Nam anh hùng tuổi rất cao là má Nguyễn Thị Cát trên 100 tuổi và má Nguyễn Thị Chuyền 90 tuổi quê đều ở xã Duy Hòa - huyện Duy Xuyên - tỉnh Quảng Nam. Hai bà má đi kêu kiện cho một người cháu gọi hai bà là nội và ngoại, người cháu này nghe theo lời kêu gọi của chính quyền cộng sản tham gia chống tham nhũng thì lại bị ngay mấy ông cộng sản quê nhà cho công an đến khám xét, bắt bớ khủng bố gia đình.

Ông Lê Ðình Bình, 52 tuổi, quê quán Hà Tây về khiếu kiện tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng

Mấy má nói cho hay các ông cộng sản này còn dữ dằn, tàn bạo hơn rất nhiều so với cả cảnh sát thời Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu của chế độ Việt Nam Cộng hòa ngày trước. Mặc cho các má ngực đeo đầy huân, huy chương tay cầm khung ảnh huân chương bà mẹ Việt Nam anh hùng, mặc cho các má cờ đỏ sao vàng, cờ đảng búa liềm công nông liên minh cầm tay và cũng mặc tuổi cao sức yếu đám mật vụ chìm nổi vẫn xông vào xốc nách, khênh các má chân đưa cao lên trời nhét vào ô tô để chở các má đi, trông y như chúng khiêng con heo, con chó vậy. Các vườn hoa xung quanh khu lăng Hồ Chí Minh và hội trường Ba đình đều đặc kín mật vụ và công an canh gác. Họ ăn mặc thường phục và tay lăm lăm bộ đàm, còn tốp công an mặc sắc phục thì trang bị đủ vũ khí + khóa số 8 để sẵn sàng ra tay với đám dân oan khốn khổ nếu dám tiếp xúc với các đại biểu cho dân, cho mình để đưa đơn từ tố cáo. Bộ mặt thật của một nhà nước luôn luôn mạo danh là do nhân dân, của nhân dân và vì nhân dân là như vậy đấy!

Vườn hoa Mai Xuân Thưởng chỉ cách hội trường Ba Đình nơi hàng trăm đại biểu “quốc hội dởm” ngồi họp có mấy trăm bước chân nên nếu bà con các tỉnh lên biểu tình thì thật là đẹp mặt cho cộng sản. Vì qua đợt bầu cử quốc hội vừa qua các cơ quan tuyên truyền cộng sản luôn nói có đến 99,99% dân nô nức đi bầu cử, thế mà nay suốt từ nam chí bắc đâu cũng có biểu tình chống chế độ cộng sản ăn cướp đất đai, cướp quyền lợi, trù dập, đàn áp nhân dân… Vậy thực chất có đúng là các đại biểu quốc hội do dân bầu hay do đảng cộng sản độc tài cướp quyền của dân tự xếp ghế cho nhau ngồi, chia chác nhau quyền lợi để cai trị người dân cho dễ, bắt mọi người phải ngồi im như mấy chục năm nay họ đã làm, họ đã diễn vở tuồng dân chủ bầu cử đấy thôi !!! Do vậy họ phải ra sức đàn áp các cuộc biểu tình của nhân dân cả nước đi khiếu kiện ở Hà Nội và Sài Gòn để lừa dân trong nước và dối người dân ở nước ngoài xa xôi là họ rất chăm lo cho dân để ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành, ai cũng có nhà ở… như từ bao lâu nay và nhất là dạo này họ đang ra rả tuyên truyền học tập và làm theo đạo đức Hồ Chí Minh.

Quang Minh
Tường thuật từ vườn hoa Mai Xuân Thưởng – Hà Nội
Ngày 19-7-2007

Ngày Dân Hận: Tâm thư của một người trực tiếp chứng kiến cảnh CSVN càn quét đồng bào dân oan


Tâm thư của một người trực tiếp chứng kiến cảnh CSVN càn quét đồng bào dân oan tại văn phòng Quốc hội 2, đường Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận, Sài Gòn

Thưa các anh chị em Chứng nhân Lịch sử
và thưa tất cả các anh chị em đang đọc những dòng này,

19/07/2007 . Em hy vọng tất cả mọi người hãy nhớ lấy hôm nay mà kể từ đây em sẽ gọi là NGÀY DÂN HẬN. Và cũng xin thưa với tất cả các Đảng viên Cộng sản, những người "thề trung thành với lý tưởng Cộng sản" rằng kể từ hôm nay, giờ phút này, tôi, Trần Văn Hải, chính thức tuyên thệ không đội trời chung với các người.

Chính hôm nay, mắt tôi đã thấy, tai tôi đã nghe cái mà các người gọi là "của dân, do dân, vì dân". Chính hôm nay, tôi đã biết thế nào là CỘNG SẢN.

23:30 phút, ngày 18/07/2007, môtô CSGT xuất hiện chặn tất cả các ngã đường từ các hướng: Ngã tư Phú Nhuận, cổng xe lửa số 9, đường Hồ Văn Huê, đường Trương Quốc Dung. Tất cả mọi phương tiện xe cộ đều không được phép đi vào khu vực dân oan đang biểu tình. Những người còn trong khu vực bị đuổi ra khỏi đó.

12 xe loại 50 chỗ và 8 xe loại 30 chỗ dàn quân che kín mặt đường Hồ Văn Huê. Từ phía đường Hoàng Văn Thụ, hướng về sân bay là 2 xe chở đầy công an sắc phục và 2 xe chở đầy lính đặc nhiệm với áo giáp chống đạn, nón sắt, kiêng, dùi cui, súng. Ở chiều đường ngược lại, hướng về Ngã tư Phú Nhuận là 8 xe cứu thương, hơn 20 xe loại 16 chỗ của "lãnh đạo các tỉnh thành", hơn 10 xe công an loại 4 chỗ và 11 xe jeep cũng đầy cảnh sát.

Bao vây đoàn dân chúng biểu tình (ước chừng) có trên 200 công an cảnh phục và 300 công an thường phục (chưa kể lực lượng dân quân tự vệ) và công an phục sẵn trong Nhà thiếu nhi Q. Phú Nhuận. Xe "Văn hóa Thông tin Lưu động" được điều tới để "tuyên truyền, giải thích cho bà con hiểu mà quay về địa phương". 8 đèn cao áp (loại chiếu sáng SVĐ) được dựng lên chiếu thẳng vào quần chúng.

23:45, cuộc đàn áp bắt đầu với lựu đạn cay. Dân oan 19 tỉnh thành và 6 quận Tp.HCM chạy dạt vào khuôn viên tòa nhà Quốc Hội. Lực lượng cảnh sát đặc nhiệm tiền lên giật hết tất cả các băng rôn, biểu ngữ, giật cả cờ Đảng, cờ nước, cả ảnh Hồ Chí Minh, bằng Tổ quốc ghi công, chiếu, võng... của dân oan vứt lên xe rác đậu sẵn tại hiện trường. Loa phóng thanh ra rả yêu cầu bà con giữ trật tự và lên xe trở về quê nhà.

Công an sắc phục (cả nam lẫn nữ) với vũ trang đầy đủ tiến lên "một chọi một" với từng người dân tay không tấc sắc, khống chế từng người. Tiếng trên loa phóng thanh: "Kính mời lãnh đạo tỉnh X, Y, Z mời bà con lên xe ". Xếp của từng tỉnh tiến lên, nhận diện dân tỉnh mình. Người nào được nhận diện, lập tức bị đẩy lên xe của tỉnh đó, khi đủ, xe lập tức rời khỏi hiện trường với 2 môtô CSGT hụ còi mở đường và một xe đầy công an "hộ tống" phía sau.

Lại tiếng trên loa phóng thanh: "Hiện nay bà con tỉnh X, Y, Z đã lên xe về quê. Mời bà con khẩn trương lên xe về nhà " (Nhà còn đâu nữa mà về? - Cảm thán của Trần Văn Hải). Một số bà con quyết liệt chống cự. Một bà lão kêu gào: "Tụi bay là đồ ăn cướp - một lũ du côn. Chồng tao 50 năm tuổi Đảng. Nhà tao gia đình cách mạng mà tụi bay còn ăn cướp của tao ".

Tổng cộng có 4 phát súng nổ (Không nhìn rõ có ai bị thương không)

Sau khi đã tống hết dân chúng lên xe chở khỏi hiện trường (Nhắc lại: 12 xe 50 chỗ và 8 xe 30 chỗ), xe chữa lữa được điều động đến rửa sạch hiện trường.

00:30, tòa nhà Văn phòng 2, Quốc hội - Vụ Công tác Phía Nam đã đẹp huy hoàng, lộng lẫy như xưa. Máy quay, máy ảnh của công an quay lại cảnh tòa nhà với ánh đèn rực rỡ, toàn bộ khu vực khang trang, sạch đẹp.

1 giờ trấn áp đổi 26 ngày dân chúng lầm than kêu cầu công lý.

Chuyện bên lề :
Tất cả các xe hơi muốn đi vào khu vực đều bị CSGT huơ gậy buộc quẹo sang đường khác. Xe máy vào khu vực bị chặn với lý do: Đường cấm.
Dân chúng hiếu kỳ đến xem đàn áp biểu tình bị Dân quân tự vệ đuổi đi với câu: "Đi đi! Có cái gì đâu mà coi!"

Thưa các anh chị em,
Trên đây là những gì Trần Văn Hải tôi chứng kiến từ đầu đến cuối cuộc đàn áp của Cộng sản Việt Nam đối với dân chúng biểu tình. Vì vị trí quan sát của tôi là từ nóc nhà, cách 4 căn nên có thể có một số chi tiết không nhìn rõ được, một số đối thoại không nghe đầy đủ. Nhưng với những gì đã chứng kiến, tôi không thể chỉ lấy mắt nhìn. Từ hôm nay, tôi sẽ chính thức rút khỏi vị trí "quan sát và ghi nhận" đã được anh chị em trí thức chủ trương Blog Chứng nhân Lịch sử tin tưởng giao phó để bước vào hành trình đòi quyền sống và quyền làm người của dân chúng Việt Nam. Rất mong các anh chị em hiểu cho và chấp thuận đề nghị của em.

HT Quảng Độ viếng thăm đồng bào biểu tình trước Quốc hội 2

Làm Sao Bây Giờ


Công an phá vỡ cuộc biểu tình của nông dân tại Sài Gòn; tín đồ Tin Lành bị tấn công tại vùng Cao nguyên

Vietnam Police Break Up Peasant Protests; Christians Attacked In Highlands
By Stefan J. Bos, Chief International Correspondent with reporting from Vietnam
Khánh Ðăng lược dịch

Công an trong một vụ cưỡng chế nhà cửa đất đai

Hàng trăm người đã bị bắt giữ khi lực lượng cảnh sát cơ động CSVN phá vỡ một cuộc biểu tình lớn của nông dân đòi hỏi quyền lợi về đất đai tại Tp.HCM, vào khuya hôm Thứ Tư 18/7, trong khi đó tại Cao nguyên Trung phần chiến dịch đàn áp an ninh đối với những người Tin Lành Degar Montagnard vẫn tiếp tục, nhiều nhà tranh đấu hàng đầu và những người tìm hiểu đã cho báo BosNewsLife biết như vậy.

"Vào khoảng 10 giờ khuya giờ địa phương, công an đã bắt đầu đàn áp một cách tàn bạo những người nông dân khi họ biểu tình để đòi những quyền lợi của họ về đất đai" theo ông Trần Nam, đại diện của Đảng Dân Chủ Nhân Dân đã cho BosNewsLife (BNL) biết.

Ông Trần Nam còn cho biết thêm "Hàng ngàn công an đã bao vây những người biểu tình, bắn lựu đạn cay và xịt nước vào đám đông người biểu tình. Hàng trăm người đã bị bắt và đưa đi mất tích"

Từ ngày 22/6, "hàng ngàn nông dân từ các tỉnh miền Nam" đã lên Tp.HCM, tên cũ là Sài Gòn, nhiều người đã căng lều bên ngoài văn phòng Quốc hội để phản đối việc nhà nước CSVN trưng thu đất đai của họ.

Ông Sỹ Hoàng, chủ tịch Phong trào Quốc tế Dân chủ và Nhân quyền cho Việt Nạm (IMDHR), một phong trào bao gồm những người lưu vong và bất đồng chính kiến cho biết. "Vì tham nhũng, với chính sách đất đai bất công và bất hợp pháp, hàng ngàn nông dân Việt Nam đã mất đất đai, nhà cửa và tài sản. Nhiều người đang sống một cuộc đời không nhà cửa, nghèo đói trong khi các cán bộ tham ô của nhà nước tiếp tục bỏ túi tiền bồi thường của nông dân để sống xa hoa."

Thành viên bị bỏ tù
Ông Phạm Linh, là một phát ngôn viên của Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông Việt Nam (UWFOV) cho BNL biết tổ chức của ông ta ủng hộ những người biểu tình vì chính các thành viên của họ cũng bị ảnh hưởng dưới sự đàn áp này.

"Nhiều thành viên của UWFOV đã bị bỏ tù, bị đưa vào danh sách truy nã và chịu đựng sự đe dọa vô cùng nặng nề, bao gồm các ông Trần Quốc Hiền, Nguyễn Tấn Hoành, Trần Thị Lệ Hằng, Đoàn Văn Điền và Đoàn Huy Chương. Nhưng dù sao đi nữa, UWFOV sẽ tiếp tục đấu tranh cho quyền được thành lập các công đoàn lao động độc lập và tìm công lý cho những nông dân đang bị đau khổ vì sự tham nhũng của nhà cầm quyền."

Các viên chức nhà nước Việt Nam đã chối bỏ những việc xúc phạm nhân quyền. Tin tức về những vụ biểu tình tại Tp.HCM đến vào giữa những cáo buộc mới mẻ cho rằng công an đã nhắm vào những người đa số theo đạo Tin Lành Degar Montagnards ở vùng Cao nguyên Trung phần đầy căng thẳng của Việt Nam, trong đó có nhiều người tranh đấu để đòi lại đất đai đã bị mất.

Những người tranh đấu cho biết trong một trường hợp vừa mới xảy ra, hai trẻ em tại tỉnh Dak Nong đã bị chia lià với cha mẹ , sau khi người mẹ trẻ là chị H’Thui Ya, 29 tuổi, cư dân của làng Buon U, bị tuyên án 3 năm 7 tháng tù vào ngày 18/7/07, vì đã trốn thoát sang Cambodia,

Chồng bị bắt giữ
Những chi tiết của bản án hồi tháng Sáu chỉ mới được tiết lộ vào ngày Thứ Tư 18/7 sau khi chồng của bà Y-Thot Butrang, 45 tuổi đã bị kết án 11 năm tù vì trốn thoát sang Cambodia hồi năm 2002, theo một thông cáo của tổ chức Montagnard Foundation Incorporated (MFI) gởi cho BNL.

Bà Y-Thot Butrang và chị H’Thui Ya là những tín đồ Tin Lành người Degar Montagnard, đã trốn thoát sự đàn áp từ Cao nguyên Trung phần Việt Nam vào năm 2001, theo tổ chức MFI một tổ chức ủng hộ chính thức cho người Degar Montagnard, có những liên hệ thường xuyên với vùng Cao nguyên Trung phần.

Theo MFI thì "họ đã băng ngang qua biên giới Cambodia và không lâu sau đó trở thành người tỵ nạn, tạm trú tại trại tỵ nạn của Liên Hiệp Quốc ở tỉnh Mondilkiri thuộc Cambodia. Vào năm 2001 và 2002, cán bộ của nhà cầm quyền CSVN đã vào trại và tuyên bố là nhà nước sẽ không trù dập bất cứ người tỵ nạn nào muốn quay về Việt Nam".

Ðến năm 2002 thì hai người phụ nữ này quyết định quay về Việt Nam là nơi họ đã bị "tra tấn" và bỏ tù, và con cái của họ đã bị bỏ bê bởi công an", trong khi cha mẹ của các cháu bị sách nhiễu.

Trẻ em bị bỏ bê
MFI cho biết đứa con gái H’Phiwana, 5 tuổi , và con trai Y-Tuwani, 4 tuổi, bị bỏ bê lần đầu tiên hồi tháng 12/2006, khi nhà cầm quyền bắt giữ người mẹ, để hai cháu bé ở nhà một mình.

"Nhà cầm quyền không cho bất cứ ai biết người mẹ bị giữ nơi nào và hai đứa con của chị thường hay khóc do sự đau buồn lo lắng vì cả cha lẫn mẹ bị bắt đưa đi". Vào ngày Giáng sinh thì những phụ nữ trong làng đã phát hiện rằng hai cháu bé đã bắt đầu đi tìm mẹ. Chúng chỉ phát hiện ra vào tháng Năm rằng mẹ chúng đang bị giam trong tù, tổ chức MFI căn cứ theo một nguồn tin trong vùng đã cho biết như vậy. "Chị H’Thui Ya không thể đi đứng được vì chị bị cùm thường xuyên với hai chân bị kẹp giữa hai cái cùm. Chị cũng bị đánh đập và tra tấn trong tù. Khuôn mặt chị xanh xao vì bị bỏ đói, hai chân bị bầm tím và sưng lên. Khi chị gặp con, tất cả đã oà lên khóc và họ đã khóc vì vui mừng được thấy nhau."

Theo MFI thì công an chỉ cho phép chị gặp hai đứa con trong vòng 30 phút rồi "lôi chị" trở lại phòng giam số 5. Được biết chị đã bị tuyên án vào ngày 1/6. Một phụ nữ Tin Lành Degar Montagnard cũng bị tuyên án cùng một ngày vì trốn thoát sang Cambodia. Chị Nai H’Ngat, 32 tuổi, cư dân của làng Kli Kia, tỉnh Gia Lai bị 6 năm tù sau một phiên toà ngắn ngủi mà trong đó có "một số công an an ninh đã làm chứng tố cáo ngược lại" chị. MFI cho biết thêm.

Rời Cambodia
"Chị Nai H’Ngat đã từ Cambodia trở về Việt Nam vì chị đã không thành công trong lần phỏng vấn để được cấp quy chế tỵ nạn. Rồi thì một năm sau đó vào ngày 15/7/06, công an an ninh đã bắt giữ chị vì chị là một tín đồ của Giáo hội Tin Lành tại gia và trước đó chị đã che dấu những người tỵ nạn để họ không bị CSVN bắt giữ."

Cơ quan Cao ủy Tỵ nạn LHQ (UNHCR) bị cáo buộc là đã bắt chị phải trở về, nhưng cũng như trước đây họ đã gạt bỏ những lời cáo buộc tương tự.

Cơ quan UNHCR nói rằng họ đã thương lượng với nhà cầm quyền CSVN để họ không buộc tội những người Degar Montagnards trở về. Nhà nước CSVN đã cáo buộc tổ chức MFI cũng như các tổ chức khác đã loan tải "những tuyên truyền thất thiệt", nhưng những nhà quan sát nhân quyền đã phản bác lại rằng những dữ kiện có thật từ hiện trường xác nhận nhà nước CSVN đã không thi hành nhiệm vụ quốc tế của họ.

Được biết là có ít nhất 350 người mà đa số là người Tin Lành Degar Montagnards đang bị giam giữ trong các nhà tù trên khắp đất nước Việt Nam, cùng với những tín đồ tôn giáo khác và các nhà tranh đấu chính trị.


BREAKING NEWS: Vietnam Police Break Up Peasant Protests; Christians Attacked In Highlands
Wednesday, 18 July 2007
By Stefan J. Bos, Chief International Correspondent with reporting from Vietnam
The protesters are demanding the return of their land. Via BBC News HO CHI MIN CITY/HANOI (BosNewsLife)-- Hundreds of people were detained as Vietnamese special police forces broke up a massive peasant demonstration for land rights in Ho Chi Min City late Wednesday, July 18, while in the Central Highlands a security crackdown on Degar Montagnard Christians continued, several leading dissidents and investigators told BosNewsLife.

"At around 10 PM [local time] police began to violently suppress Vietnamese peasants as they protest for their land rights," Tran Nam, a representative of the underground People's Democratic Party, told BosNewsLife.
"Thousands of police have surrounded the protesters, firing tear gas and spraying water into the crowd. Hundreds of organizers and protesters are being arrested and taken to unknown locations," he added.
Since June 22, "thousands of peasants from Southern provinces" traveled to Ho Chi Min City, formerly known as Saigon, many of them camping outside the Vietnamese National Assembly offices to protest the apparent seizure of their land by the Communist government.
"Due to corruption, unlawful and arbitrary land policy, thousands of Vietnamese peasants have lost their land, homes and other properties. Many are living homeless, poor and hungry while corrupt government officials continue to pocket peasants' compensation to fund their lavish life style," said Sy Hoang, president of the International Movement for Democracy and Human Rights (IMDHR) for Vietnam, a group made up of exiles and dissidents.
MEMBERS JAILED
Pham Linh, a spokesperson of the United Workers-Farmers Organization of Vietnam (UWFOV), told BosNewsLife the rights group supports the demonstrators as its own members have suffered under alleged oppression.
"Members of UWFOV have been jailed, placed on warrant lists and suffered extreme intimidation, including Tran Quoc Hien, Nguyen Tan Hoanh, Tran Thi Le Hang, Doan Van Dien and Doan Huy Chuong. However, the UWFOV will...continue to struggle for the right to form independent labor unions and work for justice for farmers who suffer of government corruption," the spokesperson added.
Vietnamese officials have denied human rights abuses. The reported riots in Ho Chi Minh City came amid fresh allegations that police forces also target predominantly Christian Degar Montagnards in the country's tense Central Highlands, many of whom fight lost lands.
In the latest incident, two small children in Dak Nong province were without their Christian parents Wednesday, July 18, after their young mother H’Thui Ya, 29, from Buon U village, was sentenced to three years and seven months imprisonment for fleeing to neighboring Cambodia, rights activists said.
HUSBAND DETAINED
The June sentencing , details of which emerged only Wednesday, July 18, came after her husband Y-Thot Butrang, 45, was sentenced to 11 years in imprisonment for fleeing to Cambodia in 2002, said the Montagnard Foundation Incorporated (MFI) in a statement to BosNewsLife.
Y-Thot Butrang and H’Thui Ya are Degar Montagnard Christians had fled repression in Vietnam’s Central Highlands in 2001, claimed MFI, a major advocacy group with close contacts in the Central Highlands.
"They crossed the Cambodian border and soon became refugees residing in the United Nations refugee camp in Mondolkiri province, Cambodia. In 2001 and 2002 Vietnamese officials came into the camp and announced that Vietnam would not harm any refugees who returned back to Vietnam," MFI said.
In 2002 the couple apparently decided to go back to Vietnam where they were soon "tortured" and jailed, the group claimed, adding that their "their children were abandoned by police," while their parents were harassed.
CHILDREN ABANDONED
Their daughter H’Phiwana, 5, and son Y-Tuwani, 4, first faced abandonment in December, 2006, when authorities arrested their mother, leaving the two children at home alone, MFI said.
"The authorities did not tell anyone where she was held and her two children cried often suffering from distress at having both parents taken away." On Christmas day two women from the family's villages discovered the children and began searching for their mother.
Only in may they discovered that she was held in a prison, MFI said, citing sources in the region. "H’Thui Ya could barely walk as she had been permanently chained to stocks with her legs chained between two logs. She had also been beaten and tortured in prison. Her face was pale as she had been deprived of food, her legs bruised and swollen. When she met with her children, all of them burst into tears and they cried as they were happy to see each other."
Police allegedly allowed her to see her children only 30 minutes and then "dragged her away"back to prison cell number 5, MFI said. She was reportedly sentenced on June 1. Another Christian Degar Montagnard woman was also sentenced the same day for fleeing to Cambodia, the group added. 32-year-old Nai H’Ngat from Kli Kia village in Gia Lai received six years imprisonment after a brief trial in which "numerous security police testified against" her, MFI added.
LEAVING CAMBODIA
"Nai H’Ngat came from Cambodia back to Vietnam because she had failed her interview for refugee status. Subsequently one year later on June 15, 2006 Vietnamese security police arrested her because she was a House Church Christian and had previously harbored refugees who had fled arrest."
The United Nations High Commissioner for Refugees (UNHCR) allegedly forced her to return, but the organization has previously played down similar accusations.
The UNHCR has said it reached a deal with Vietnamese authorities not to prosecute returning Degar Montagnards. Vietnam has accused the MFI and other groups of spreading "false propaganda", but rights watchers counter that the facts on the ground confirm that the government is not meeting its international obligations.
At least 350 mainly Christian Degar Montagnards are believed to be held in prisons across Vietnam along with other believers and political activists. (With BosNewsLife Research).

http://www.bosnewslife.com/asia-pacific/vietnam/
3058-breaking-news-vietnam-police-attacks-passant

BBC: Giải tán đoàn dân khiếu kiện ở Tp. HCM

Đài BBC được cho biết vào tối hôm nay, 18-7, lực lượng công an đã đến để giải tán đoàn người khiếu kiện ở TP. HCM và đưa xe chở họ về các tỉnh.
Từ gần một tháng qua, người dân từ nhiều tỉnh Nam Bộ trong đó có An Giang và Tiền Giang đã dựng băng rôn và biểu ngữ trước văn phòng Quốc hội tại đường Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận, TP. HCM.

Buổi tối 18-7, lực lượng công an đã phong tỏa khu vực và sau đó ép hầu hết những người dân còn tụ tập phải lên xe để về lại các tỉnh.
Hiện chưa rõ bao nhiêu người còn ở lại quanh khu vực trước văn phòng Quốc hội.

Công an theo dõi khu vực biểu tình(Hình: BBC)

Giải tán
Vào lúc 1h30 sáng 19-7 giờ Việt Nam, khi đài BBC gọi điện cho một nông dân tham gia khiếu kiện, ông cho biết xe chở ông đã đến địa phận huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang.
Ông Nguyễn Văn Trân cho biết: “Người ta đã giải tán rồi. Tối nay họ hứa hẹn là bà con cứ về đi, chính quyền địa phương sẽ giải quyết.”
Ông Trân nói thêm ban đầu nhiều người nhất định không về, nhưng “cứ bốn, năm công an, dân phòng xốc một người lên xe, cuối cùng họ cũng làm xong.”
Khi được hỏi là tại hiện trường khi ấy có xảy ra bạo lực hay không, ông Trân trả lời: “Không có chuyện gì.”
Ông nói thêm rằng “lần này quay về, chắc cũng khó lên lần nữa.”
Theo lịch, Quốc hội Việt Nam khóa XII sẽ khai mạc kỳ họp đầu tiên vào ngày thứ Năm 19-7.

‘Công bằng xã hội’
Những người khiếu kiện phản đối điều mà họ gọi là ”tham nhũng” và ”cướp đất” của chính quyền địa phương các cấp đã tụ họp ngày đêm tại TP. HCM bất chấp mưa nắng từ gần một tháng qua.
Hôm thứ Ba 17-7, Hòa thượng bất đồng chính kiến Thích Quảng Độ dẫn đầu một phái đoàn tăng lữ đến thăm địa điểm và có bài phát biểu công khai.
Hoà thượng Thích Quảng Độ, người bị quản chế ở Thanh Minh Thiền viện từ 2001, là phó lãnh đạo Giáo hội Phật Giáo VN Thống nhất - một tổ chức không được chính phủ Việt Nam chấp nhận.
Trong một diễn biến gây bất ngờ, vị hòa thượng 78 tuổi, qua loa phóng thanh cầm tay, nói ông đến để “chia sẻ nỗi thống khổ, tủi nhục của đồng bào.”

“Giáo hội chúng tôi cũng đã từng khiếu kiện suốt ba mươi năm qua. Cho đến nay đã có cả nghìn bức văn thư khiếu kiện, mà họ không hề phản hồi một văn thư nào, không giải quyết gì cả.”
“Muốn cho tình trạng này không còn xẩy ra nữa, thì chúng ta phải đòi hỏi cho bằng được nhân quyền, công lý và công bằng xã hội. Buộc họ phải trả lại cái quyền sống và quyền làm người cho ta, là vấn đề quan trọng nhất. Muốn như thế, thì phải chấm dứt cái nạn độc quyền cai trị.”

Hòa thượng Thích Quảng Độ kêu gọi: “Ngoài cái trước mắt là vấn đề đòi lại công lý, là tài sản trả lại cho đồng bào. Nhưng sau đó phải đòi lại nhân quyền và dân chủ, tự do. Quan trọng nhất là tự do ngôn luận để người dân được tự do bày tỏ ý kiến của mình, quan điểm của mình đối với những tổ chức cai trị mình.”
Hòa thượng Thích Quảng Độ có mặt tại khu vực dân tập trung khiếu kiện khoảng nửa tiếng đồng hồ trước khi rời khỏi địa điểm này.
Một người đi theo đoàn nói với BBC rằng không có ai làm khó dễ, nhưng có “nhiều người mà chắc là công an” đứng đó quay phim.

‘Không có gì mà ầm ĩ’
Những người dân tụ họp chỉ cách trụ sở công an phường chừng 50 mét và cách trụ sở báo Bảo vệ Pháp luật thuộc Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao chừng 500 mét.
Tuy nhiên báo này nói với BBC họ không có phóng viên theo dõi.
Trước đó một số ít báo trong đó có Tuổi trẻ và Sài Gòn Giải Phóng đã đưa tin về cuộc biểu tình và việc các quan chức cấp cao Việt Nam đến tìm hiểu và yêu cầu các địa phương giải quyết vấn đề.
Ông Trương Vĩnh Trọng, phó Thủ tướng được trích lời nói rằng: ”Lãnh đạo tỉnh giờ cũng phải như một người thày thuốc, phải biết bắt mạch và bốc thuốc để trị cho đúng bệnh.
”Đừng như trước đây cứ bốc đại thang thuốc… thập toàn đại bổ để rồi tình hình khiếu kiện lại tiếp tục tái diễn như hiện nay.”
Trong khi đó một thứ trưởng Bộ Công an nói rằng ít nhất có hơn 10 người đã được xác định là ”những đối tượng cầm đầu, xúi giục, có liên quan tới các tổ chức phản động ở nước ngoài.”
Khi trả lời BBC, một người biểu tình thừa nhận có sự trợ giúp từ bên ngoài.
“Nếu chúng tôi không có sự hỗ trợ đó, chúng tôi không đủ sức đòi đất.
”Giúp đỡ cho đồng bào như vậy chúng tôi hoan nghênh.”

Xôn xao blog
Trong khi báo chí chính thức đưa tin hạn chế, hàng trăm bức ảnh và lời bình đã xuất hiện trên các nhật ký trên mạng.
Nhiều bạn trẻ tỏ ra thông cảm với những người biểu tình.
”…Chiều nào cũng mưa thê thảm thế này thì họ sống thế nào ngoài vỉa hè đây?,” một người viết nhật ký bình luận sau khi đọc bài trên blog về những khiếu kiện của người dân.

Một số người khác nói họ cũng đã chứng kiến nhưng ‘’sợ” không dám chụp ảnh đưa lên mạng.
Những người quan sát cuộc biểu tình cho BBC biết có ít công an mặc thường phục nhưng có vẻ có nhiều công an ‘chìm’. Chính người nói chuyện điện thoại di động với BBC đã cắt ngang cuộc điện thoại khi có ‘công an tới’. (@BBCVietnamese.com)

Công An Võ Trang Đàn Áp Dã Man Đoàn Biểu Tình...

Vào khoảng sau 10 giờ đêm 18 tháng 7, công an CSVN đã sử dụng bình chữa lửa cá nhân tấn công thẳng vào người biểu tình. Chúng dùng vòi rồng xịt mạnh vào những chiếc lều bạt giăng ở dọc đường và những biểu ngữ treo chằng chịt, giữa những tiếng la hét kêu cứu thảm thương của những người dân không tấc sắt trong tay. Trong lúc đó hàng ngàn người khác kéo đến chứng kiến cuộc đàn áp này nhưng không làm chi được vì lực lượng Công an quá hùng hậu, chúng dùng roi điện và gậy gộc để ngăn chặn những người ở ngoài tiến vào trong. Đến khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, những tin tức cho biết hàng chục người nông dân khiếu kiện kể cả những cụ già, phụ nữ và trẻ em đã bị thương, hàng trăm người khác bị hốt lên xe cây chở đi mất, không biết đi đâu và số phận của họ như thế nào.

Tình hình trong khu vực được coi là thê thảm, với những tiếng khóc thê lương diễn ra ở khắp nơi. Một số người chạy thoát được cuộc cưỡng chế đã tạm thời rời khỏi địa điểm này, nhưng cho biết là họ sẽ trở lại đây khi trời sáng. Sự kiện xảy ra sau khi đã có những lời đe dọa từ phía nhà cầm quyền trong những ngày qua, khi đích thân Phó Thủ tướng Cộng sản Việt Nam lẫn Thứ trưởng Công an đã chủ tọa một buổi họp để gọi là bàn biện pháp giải quyết cuộc biểu tình của nông dân kéo dài sang tuần lễ thứ tư.

Trương Vĩnh Trọng và các lãnh đạo Công an tố cáo rằng những người biểu tình là những thành phần kích động liên hệ đến cái gọi là các nhóm phản động nước ngoài. Công an tố cáo có 13 người mà chúng cho rằng đã trực tiếp lãnh đạo đoàn người biểu tình và cung cấp tiền bạc cho người dân đi khiếu kiện. Các lãnh tụ Cộng sản Việt Nam đã đưa ra những lời đe dọa cho biết sẽ có những biện pháp chế tài mạnh đối với những người cầm đầu kích động người dân đi khiếu kiện bất chấp pháp luật.

Tin cũng cho biết Cộng sản Việt Nam đã đưa một số binh sĩ trong quân đội đến phi trường Tân Sơn Nhất ở gần đó để phòng bất trắc, nhưng lực lượng đàn áp vào đêm hôm qua là lực lượng Cảnh sát Công an và cứu hỏa chứ chưa sử dụng đến quân đội. Hiện nay những người chạy thoát được ra ngoài nói rằng họ không còn gì để mất, nên họ sẽ quay trở lại và kéo thêm người đến vào buổi sáng, cộng thêm những người quá bất mãn trước hình ảnh đàn áp người dân như vừa qua nên tình hình còn rất căng thẳng chưa biết sẽ biến chuyển như thế nào.

Chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên với quốc nội để đưa đến những tin tức cập nhật cần thiết.

Máu kêu trả máu

Tranh: Babui

Những Chuyển Động Chính Trị Lớn Lao

Trong suốt thời gian trước và sau chuyến công du Hoa Kỳ của Chủ Tịch Nhà Nước CSVN Nguyễn Minh Triết trong nước đã liên tiếp diễn ra những cuộc đàn áp chính trị thật thô bạo khiến cho phong trào dân chủ có lúc tưởng chừng như bị tê liệt. Thế nhưng chuyến công du của Ô. Triết từ ngày 18-6 đến 23-6-07 lại trở thành “gậy ông đập lưng ông” và tạo nên một đòn phản công ngọan mục của hải ngọai, quốc nội cùng phản ứng bất ngờ của dư luận thế giới qua những diễn tiến như sau:

1) Ngày 9-6-07 : TT. Bush đã gặp gỡ đại diện của một số tổ chức của người Việt Hải Ngọai để trình bày quan điểm về dân chủ, tự do của Hoa Kỳ đối với Việt Nam trước chuyến công du của Ô. Triết.

2) Ngày 14-6-07 : BS Nguyễn Xuân Ngãi đã tiếp xúc với Phó TT. Dick Cheney và chuyển một bức thư gửi TT. Bush của Ô. Hòang Minh Chính- Tổng Thư Ký Đảng Dân Chủ Việt Nam XXI, trong đó ông Hoàng Minh Chính tố cáo những cuộc đàn áp, bắt bỏ tù một số nhà dân chủ trong nước đồng thời đề nghị TT. Bush nhắc nhở các nhà lãnh đạo cộng sản sẽ sang thăm Hoa Kỳ ba điểm:

(1) Trả tự do vô điều kiện cho tất cả tù nhân chính trị và tôn giáo đang bị giam cầm tại Việt Nam
(2) Hãy để có báo chí tư nhân, tự do tôn giáo, tự do hội họp và lập hội, bầu cử tự do và công bằng tại Việt Nam có quốc tế giám sát.
(3) Hãy chấm dứt ngay mọi đàn áp đối với các phong trào dân chủ tại Việt Nam và hãy để các đảng phái như Đảng Dân Chủ Việt Nam XXI được tự do họat động.
3) Ngày 27-6-07 :Bà Ỷ Lan đại diện cho Tổ Chức Quê Mẹ (Pháp) gặp gỡ Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ trong đó bà đã trình bày hai trọng điểm:

- Thúc đẩy Viêt Nam phục hồi quyền sinh họat pháp lý của Giáo Hội PG/VNTN cũng như cho tất cả các tổ chức tôn giáo chưa được thừa nhận. Nếu Hoa Kỳ thành công sẽ là bước đầu cho sự xuất hiện các xã hội dân sự, để tiến tới việc tôn trọng các quyền tự do cơ bản, như tự do lập hội, tự do hội họp, tự do ngôn luân, tự do báo chí.
-Hậu thuẫn cho mọi sáng kiến kết hợp các nhà dân chủ trong nước, như Lời Kêu Gọi của Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ trước đây.

Đây là một chuyển động chính trị hết sức quan trọng vì kể từ ngày hôm nay, vấn đề phục họat của Giáo Hội PG/VNTN không còn là vấn đề nội bộ của Phật Giáo Việt Nam nữa mà nó là một quan tâm của quốc tế. Sự phục họat của giáo hội này sẽ là tiền đề cho sinh họat dân chủ có thực tại Việt Nam và cũng theo Bà Ỷ Lan “ Nhất là đứng trước nạn khủng bố quốc tế, thì nền tín ngưỡng khoan dung và hòa bình như Phật Giáo đóng một vai trò trong yếu cho sự ổn định và hòa ái trong vùng Châu Á Thái Bình Dương.”

4) Ngày 2-7-07: Ô. Kjell Storkokken – Đại Sứ và Ô. Fredrik Steen- Đệ Nhất Bí Thư Tòa Đại Sứ Na Uy tại Việt Nam đã đến vấn an HT. Viện Trưởng Thích Quảng Độ, nhân dịp này Ô. Đại Sứ ngỏ ý muốn thấy Phật Giáo Việt Nam thống nhất nhưng làm thế nào để thống nhất. Hòa Thượng Viện Trưởng Thích Quảng Độ đã đưa ra bốn điểm để thống nhất Phật Giáo Việt Nam. Cuộc tiếp xúc ngọai giao quan trọng nói trên đã minh chứng cho luận điểm vấn đề phục họat của Giáo Hội PG/VNTT đang là một quan tâm quốc tế nói ở trên.

Ngày 11-7-07: Ô. Michael Orona- Phó Giám Đốc Dân Chủ, Nhân Quyền & Lao Động Bộ Ngọai Giao Hoa Kỳ cùng Ô. Ralph W. Falzone – Đệ Nhị Tham Vụ Sứ Quán Hoa Kỳ tại Hà Nội đã tới vấn an Ô. Hòang Minh Chính-Tổng Thư Ký Đảng Dân Chủ XXI.

Ngày 12-7-07: Quốc Hội Âu Châu ra Nghị Quyết định giá lại chính sách hợp tác với Việt Nam và tố cáo Việt Nam đàn áp nhân quyền và tôn giáo.

Ngày 17-7-07: Hòa Thượng Thích Quảng Độ- Viện Trưởng Viện Hóa Đạo Giáo Hội PG/VNTT đã cùng quý Thượng Tọa Thích Không Tánh- Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Từ Thiện Xã Hội, Thượng Tọa Thích Minh Nguyệt - Chánh Đại Diện Ban Đại Diện Tỉnh Tiền Giang, Thượng Tọa Thích Thiện Lễ- Phó Đại Diện Ban Đại Diện Tỉnh Tiền Giang, Đại Đức Thích Huệ Minh- Đặc Ủy Thanh Niên Ban Đại Diện Tỉnh Tiền Giang, Thượng Tọa Thích Giác Ngôn thuộc hệ phái Khất Sĩ và hai Đại đức Thích Viên Hỷ, Thích Đồng Minh đã tới thăm và chia xẻ với khối dân oan đang dầm mưa giãi nằng khiếu kiện tại Văn Phòng 2 Quốc Hội - Quận Phú Nhuận Sài Gòn trong nhiều ngày qua.

Nhìn vào bức tranh và theo trình tự thời gian liệt kê ở trên chúng ta thấy sau cuộc đàn áp các nhà đấu tranh ở trong nước, phong trào dân chủ tại quốc nội đã bước vào một khúc quanh mới đó là: Sự xác nhận tính cách hợp pháp của các phong trào đấu tranh và đưa một số nhà đấu tranh lên tầm vóc quốc tế. Đặc biệt sự kiện Hòa Thựơng Thích Quảng Độ thóat khỏi vòng kiềm tỏa của công an tới chia xẻ với dân oan tại Văn Phòng 2 Quốc Hội và Nghị Quyết của Quốc Hội Âu Châu là hai nhát búa tạ giáng lên đầu Đảng CSVN.

1) Về Nghị Quyết của Quốc Hội Âu Châu: Hiện nay Đảng CSVN đang chịu áp lực nặng nề về dân chủ và nhân quyền từ Quốc Hội Âu Châu là định chế chủ trương viện trợ tích cực cho Việt Nam để Việt Nam từ một “bad guy” (một tên xấu) có cơ hội gia nhập cộng đồng thế giới. Chính Cộng Đồng Âu Châu đã đi trước Hoa Kỳ trong vấn đề này. Nghị Quyết vừa qua là một lời cảnh báo mạnh mẽ. Chúng ta phải công nhận rằng hình ảnh xử án LM Nguyễn Văn Lý và các nhà tranh đấu trẻ như Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân đã tác động mạnh mẽ tới chính giới Âu Châu. Nếu tình trạng nhân quyền ở Việt Nam không đựơc cải thiện, Cộng Đồng Âu Châu sẽ cắt bớt viện trợ. Nếu điều này xảy ra thì Hoa Kỳ khó lòng tiến sâu hơn trong quan hệ với Việt Nam vì Hoa Kỳ không muốn làm mất lòng Âu Châu là đồng minh sinh tử của Hoa Kỳ. Vả lại ngày hôm nay, chính bản thân TT. Bush cũng đang chịu áp lực nặng nề từ khắp mọi phía vì những đàn áp dân chủ tại Việt Nam. Sau cuộc tấn công vào Iraq, TT. Bush đã đưa ra học thuyết Dân Chủ Hóa Tòan Cầu. Qua các thông điệp liên bang trong nhiều năm qua, ông luôn luôn nhắc đi nhắc lại học thuyết này và coi đó như là một tiêu biểu cho lương tri và trách nhiệm cao cả của Hoa Kỳ. Trước mắt thế giới ai cũng thấy Việt Nam phải là nơi cần dân chủ hóa trước nhất. Thế nhưng trong thực tế thì Hoa Kỳ càng ngày càng bắt tay chặt chẽ với CSVN và thỉnh thỏang lên án nhè nhẹ chiếu lệ. Điều đó đã gây phẫn nộ trong cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ và một số các nhà lập pháp trong cả hai đảng luôn luôn đặt nặng vấn đề nhân quyền. Sự kiện Ô. Michael Orona- Phó Giám Đốc Dân Chủ, Nhân Quyền & Lao Động Bộ Ngọai Giao Hoa Kỳ tới Việt Nam không phải là chuyện bình thường. Ông này đang thi hành một trách vụ là lượng giá tiến trình dân chủ ở trong nước. Nếu báo cáo của ông Tốt điều đó có nghĩa Hoa Kỳ có thể đấy mạnh tiến trình hợp tác với Việt Nam. Còn nếu báo cáo Xấu thì ông Bush chắc chắn phải xét lại những gì đang làm hoặc đã cam kết với nhà cầm quyền CSVN.

2) Hòa Thượng Quảng Độ xuống đường với dân oan: Hiện nay điểm nóng chính trị ở trong nước là vấn đề dân oan và công nhân bị ngược đãi. Nếu nhà cầm quyền cộng sản không giải quyết được thì đây là mầm mống của một cuộc biến động xã hội và chính trị lớn lao. Vấn đề công nhân bị ngược đãi thì chỉ mới đây, còn vấn đề oan ức của người dân kéo dài đã mấy chục năm qua. Với cơ chế độc tài tòan trị, dung dưỡng tham nhũng và làm ngơ cho các cấp bộ đảng và địa phương bóc lột người dân thì chỉ còn hai cách để giải quyết vấn đề Dân Oan: Thứ nhất cho công an, bộ đội nổ súng vào người dân, tàn sát như kiểu Thiên An Môn, dân oan sợ quá từ đó không dám di khiếu kiện hoặc thưa gửi nữa. Thứ hai chế độ công sản phải xụp đổ hoặc như HT. Thích Quảng Độ nói đất nước phải có dân chủ tự do, phải có đa đảng thì mới lần hồi giải quyết được vấn nạn này. Có một thực tế là trong suốt thời gian dài vừa qua, đưa tin tức, chuyển hình ảnh thì có, nhưng chưa một nhà tranh đấu nào dám xuất hiện để chia xẻ với nỗi khổ đau của Dân Oan. Ngày hôm nay, do một tính tóan hợp thời và thật can đảm HT. Thích Quảng Độ và quý thượng tọa đã làm một cuộc xuống đường ngọan mục. Hình ảnh hòa thượng cầm loa nói chia xẻ với dân oan là hình ảnh của lãnh tụ - kiểm mẫu lãnh tụ ở khắp mọi nơi trên thế giới - đều phải xuống đường sát cánh với người dân trong những giờ phút hiểm nguy nhất của đất nước. Trên thế giới không có kiểu mẫu lãnh tụ Internet hoặc trong phòng hội. Khi Ô. Yeltsin đứng trên chiếc xe tăng tại Quảng Trường Moscow để nói chuyện với người dân vào giây phút hiểm nguy nhất của đất nước Nga, khi Mục Sư Martin Luther King làm một cuộc xuống đường với một triệu người da đen tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn thì họ đã trở thành những lãnh tụ lớn của đất nước họ. Sự “đột phá” bất ngờ của HT. Quảng Độ đã tạo một ấn tượng sâu sắc trong lòng người dân và là một tiền đề cho các tổ chức đấu tranh sẵn sàng xuống đường tham dự vào một biến cố có thể làm rung chuyển đất nước. Cái xảy nảy cái ung. Khi một đất nước đầy dẫy những ung thối, bất công, bạo hành, bị miệng, bắt bớ, giam cầm, hãm hại người dân một cách không thương xót như thế thì chuyện hằng triệu người xuống đường là chuyện có thể sắp xảy ra. BS. Nguyễn Đan Quế tại Sài Gòn cũng nên nghĩ đến chuyện phối hợp với qúy hòa thượng, thượng tọa để xuống đường làm một chuyến “thăm dân cho biết sự tình” khi nào có cuộc tụ tập xuống đường của Dân Oan.

Phải nói ngày hôm nay Đảng CSVN đang đứng trước ngã ba đường. Hơn ai hết, Chính Trị Bộ Đảng CSVN hiểu rõ áp lực từ Phương Bắc như thế nào. Đó là áp lực dân số khổng lồ, áp lực quân sự khổng lồ và áp lực kinh tế khổng lồ lúc nào cũng có khả năng đè bẹp Việt Nam trong chớp nhóang. Tất cả các lọai vũ khí mà Việt Nam xử dụng trong cuộc chiến tranh Việt –Trung năm 1979 nay đã trở thành đồ cổ trưng bày ở các viện bảo tàng. Trong khi đó Trung Cộng đã tiến vào giai đọan vũ khí không gian, xuyên đại dương và về hải quân có khả năng khống chế vùng Biển Bắc Á và Châu Á Thái Bình Dương. Ngay như Nhật Bản- một cường quốc kinh tế số một trên thế giới cộng thêm với một nền siêu kỹ nghệ hiện đại mà còn phải liên minh với Hoa Kỳ và Úc Châu (mới đây) để chống đỡ áp lực từ Hoa Lục. Cùng một lò cộng sản chui ra, Đảng CSVN hiểu rằng mọi hiệp ước ký kết với Trung Cộng chỉ là mớ giấy lộn. Bất cứ lúc nào Trung Cộng cũng có thể xua quân xuống phía nam để “Dạy cho Việt Nam một bài học” như họ đã làm năm 1979. Con đường sống còn của Việt Nam bây giờ là liên minh với Hoa Kỳ, Âu Châu, Nhật Bản, Úc Châu, Khối Asian - mà trong đó mối quan hệ Mỹ -Việt là hòn đá tảng. Qua nhiều giai đọan cực kỳ khó khăn, do nhẫn nại, do nhu cầu chiến lược của Hoa Kỳ, do Việt Nam đã “học được bài học năm 1979” mà Trung Cộng dạy cho, mối quan hệ Việt- Mỹ ngày càng mở rộng. Điều này đã được minh chứng qua lời phát biểu của Ô. Triết tại Tòa Bạch Ốc trong cuộc gặp gỡ vớ TT. Bush “ Mối quan hệ ngày càng rộng rãi, sâu rộng, bền vững, hiệu quả và là nhân tố tích cực tạo ổn định, hòa bình trong vùng Châu Á Thái Bình Dương”. Thế nhưng Chính Trị Bộ Đảng CSVN lại có một toan tính thứ hai, trong khi phát triển mạnh mẽ mối quan hệ này nhưng vẫn duy trì quyền lãnh đạo độc tôn của Đảng CSVN. Nói nôm na là đi với Mỹ nhưng vẫn cứ đàn áp dân chủ, vẫn cứ duy trì chế cộng sản. Song có điều hiển nhiên là nếu đã đi với Mỹ thì không thể nào không có dân chủ, tự do. Nước Mỹ không thể đem của cải vật chất – tức tiền bạc do người dân đóng góp - để viện trợ cho một quốc gia khi quốc gia đó là một nước cộng sản. Cái ngã ba đường mà Chính Trị Bộ Đảng CSVN đang đứng cắn móng tay suy nghĩ nát óc là như vậy. Hiện nay trong nội bộ Đảng CSVN đang có một thành phần cố níu kéo không cho Việt Nam thóat ra khỏi khúc quan lịch sử trọng đại này. Họ tự bao che, tự bịt mắt, tự đe dọa, tự tưởng tượng ra một viễn ảnh đen tối nếu đất nước đi vào tiến trình dân chủ hóa. Họ không biết rằng càng dân chủ hóa, đất nước càng giàu mạnh, vị trí của Việt Nam càng được nâng cao và được thế giới bảo vệ. Sách lược cứu nước muôn đời của các nước nhỏ là mở rộng cửa cho tòan thế giới tới và xây dựng một chính quyền chính thống do dân, vì dân thông qua các cuộc bầu cử tự do. Họ vẫn giữ được hòa hiếu với Trung Hoa nhưng hãnh hiện ngửng cao đầu nhìn về Phương Bắc để xưng Vương xưng Đế như cha ông ta đời Lý đã làm “Nam Quốc sơn hà Nam Đế cư”. Càng đàn áp, càng bảo thủ thì lại càng bị thế giới cô lập, lên án, người dân chán chê, óan ghét. Khi đó họ trở thành một ngụy quyền. Khi đã là một ngụy quyền thì giống như Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc…chỉ còn biết nhìn về Phương Bắc để quỳ lạy, khóc than và xưng Thần! Vậy thì nói theo ngôn ngữ ngọai giao “ Quả bóng đang ở trong chân Đảng CSVN”. Vinh hay nhục, yêu nước hay phản quốc là ở giai đọan này đây. Thông thường thì người dân bao giờ cũng nhìn thấy những khó khăn của đất nước trước chính quyền. Nếu chính quyền ù lì không làm thì người dân sẽ làm và khi đó sẽ có cách mạng. Mà khi cách mạng nổ ra, tính mạng của hằng triệu đảng viên đảng cộng sản khó bảo tòan. Hiện tượng Dân Oan suốt hai miền Nam-Bắc, hiện tượng xuống đường chia xẻ với họ của HT. Thích Quảng Độ đã là những cảnh báo hùng hồn nhất. Cuộc đàn áp thô bạo dân oan tụ tập trước Văn Phòng 2 Quốc Hội tại Sài Gòn vào lúc 10 giờ tối ngày 19-7-07 chỉ đổ thêm dầu vào lửa, không giải quyết được cơn đại khủng hỏang chính trị hiện tại. Vậy thì xin những vị trong Chính Trị Bộ Đảng CSVN hãy lựa con đường tốt lành mà đi./.

Đào Văn Bình
(19-07-07)

Việt Gian Cộng Sản Đàn Áp Dân Oan Tại Saigon!!!!


Radio Hoa Mai & Diễn Đàn Tiếng Nói Tự Do Của Người Dân Việt Nam

Vào lúc 10 giờ tối ngày thứ Tư 18 tháng 07, 2007 (giờ Việt Nam), một lực lượng đông đảo công an của Việt gian cộng sản đã bao vây, đàn áp và bắt những người dân oan hiện đang biểu tình trước văn phòng quốc hội 2 của Việt gian cộng sản tại Saigon. Cuộc đàn áp xãy ra như thế nào, xin mời quý bạn đọc theo dõi buổi tường trình tại chổ của radio Hoa Mai & Diễn Đàn Tiếng Nói Tự Do Của Người Dân Trong Nước.

Đoạn 1

Đoạn 2

Đoạn 3

Đoạn 4

Đoạn 5