Giả sử có một nhà phú hộ giầu lòng bác ái đến khoe với bạn rằng ông ta lấy rất nhiều tiền của trong nhà giao cho một tên cướp bảo nó đem bố thí cho những người nghèo khó trong làng, bạn có tin không? Nghe xong có lẽ bạn sẽ cười khẩy, bảo: Thôi đi cha nội, chuyện tào lao! Dẹp đi Tám.
Hoặc nếu có một ai đó nói với bạn rằng ở một xóm điếm trong thị xã người ta mở một buổi hội thảo để quảng bá lối sống tiết hạnh cho các cô gái mới lớn, thuyết trình viên là một nàng đĩ thập thành nổi tiếng nhất trong xóm, chắc bạn càng không tin hơn. Có phải thế không? Nghe rồi, tôi đoán bạn sẽ cười lên hố hố, rồi trịnh trọng phán: hay, hay lắm, chuyện tiếu lâm hay nhất thời đại.
Nhưng nếu tôi nói với bạn rằng có một đấng bậc cao cấp trong Giáo Hội viết trên một tờ báo của cái chế độ khét tiếng thù nghịch với Công Giáo những bài giảng đạo để rao truyền Tin Mừng Cứu Độ của Đấng Cứu Thế cho những người vô thần, bạn có cho là tôi đùa giai bạn không? Tôi biết bạn không tin. Nhưng nếu tôi quả quyết với bạn đây là chuyện có thật 100% thì chuyện gì sẽ xẩy ra? Tôi tin rằng bạn sẽ chồm lên hỏi tiếp ngay: Ai? Tờ báo nào? Có đúng thế không, thưa quí bạn đọc?
Xin trả lời ngay để bạn khỏi bồn chồn. Người là Đ/C Bùi Tuần. Và báo là tờ Công Giáo và Dân tộc (CG&DT). Cả hai đều ở trong nước.
Tuần rồi tôi nhận được hai bài viết của Đ/C Bùi Tuần do bạn bè phương xa gởi tới cho đọc. Đ/C Bùi Tuần với người viết kể cũng chẳng xa lạ gì, dân “Mỹ Đức, Thái Lọ” cả. Đức cha thuộc hàng sư phụ của người viết. Hồi nhỏ người viết có chơi với người em út của đức cha là Bùi Thái. Anh ta chết đuối tại khúc sông Lạc An, Biên Hòa lúc mới bước vào tuổi niên thiếu. Với những bài viết mà nội dung đã đi ra ngoài ngưỡng cửa của sự tự trọng, người viết ít khi muốn đề cập tới. Lần này xin phá lệ một phen chỉ vì một việc làm trí trá có thể khiến thiên hạ bị mắc lừa.
Hai bài viết của Đ/C Bùi Tuần nói trời nói đất, nói hươu nói vượn, nói nhăng nói cuội gì đi chăng nữa tựu chung cũng gom vào 3 chủ điểm sau đây: một, cổ võ tinh thần yêu thương, phục vụ. Hai, kết án truyền thông hải ngoại mang nặng hận thù xả chất độc. Và ba, chửi bới những người khác ý mình là phong trào tam bất: bất trung, bất hiếu, bất kính.
1. Yêu Thương, Phục Vụ - Giám mục cổ võ lòng yêu thương, phục vụ là rất đúng người, đúng việc rồi. Có gì phải nói. Có một vài người đã lên tiếng kêu mời Đ/C Bùi Tuần và HĐGM ra vườn hoa Mai Xuân Thưởng, Hànội, và trụ sở quốc hội 2 VC tại Saigon để yêu thương và phục vụ những đồng bào xấu số bị tước đoạt mọi sự và bị đàn áp. Nhưng không thấy có vị nào trả lời. Có lẽ làm việc yêu thương phục vụ ngoài đường ngoài xá bất tiện lắm, không được, nên các ngài e ngại chăng. Hoặc giả các ngài đang bận yêu thương phục vụ những người khác rồi. Ba đầu sáu tay đâu mà làm một lúc hai ba công việc được. Lâu lắm rồi, trong một bữa ăn tối tại nhà ông chủ tịch hội Ái Hữu GP Thái-Bình, người viết được nghe một linh mục GP Oakland, California, đệ tử ruột của Đ/C Bùi Tuần khoe rằng đức cha có thể nói là cố vấn tin cậy của một số nhân vật trong Bộ Chính Trị. Như vậy có lẽ đức cha mải bận yêu thương phục vụ những thứ tai to mặt lớn cỡ Nguyễn Minh Triết, Võ Văn Kiệt, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng v.v. chứ đâu có uổông để yêu thương phục vụ những kẻ thế cô hèn hạ kia. Người đệ tử ruột của đức cha cũng chỉ mải miết yêu thương phục vụ đàn bà con gái mà quên những con chiên lạc, nên đã bị giáo phận mời đi chỗ khác chơi rồi.
2. Truyền Thông Hận Thù Xả Chất Độc - Trong bài “Tâm Tình Viết Báo” của ngài, Đ/C Bùi-Tuần không trực tiếp đề cập đến những phê bình, chống đối HĐGM vừa qua của giáo dân VN tỵ nạn tại hải ngoại, nhưng người ta cũng nhận ra được sự bất bình, hằn học của ngài qua đoạn văn ngài viết sau đây: “Đó là có một số người đi về phía trước với nhiều phương tiện truyền thông phong phú. Những phương tiện này chất nặng hận thù định kiến và tinh thần thế tục. Họ xả chất độc vào những người tốt, cả trong Hội Thánh. Sự kiện đó làm cớ cho Hội Thánh dễ bị mất uy tín. Để rồi, sự lựa chọn của đồng bào có thể sẽ xa dần Công Giáo, để đặt tín nhiệm vào những nơi khác. Điều đó không còn chỉ là nỗi lo, mà xem ra đang trở thành hiện thực.”
Một chi tiết rất nhỏ nhưng không thể không lưu ý. Đoạn văn trên cho thấy Đ/C Bùi Tuần đã thấm nhuần lối viết (style = văn phong) xỏ lá của bọn VC thế nào. Ngài viết “một số người đi về phía trước”. Lối nói bóng bẩy ám chỉ “những người VN tỵ nạn tại các nước tiền tiến”. Viết như thế để tránh dùng 2 chữ “tỵ nạn”, một từ ngữ rất úy kỵ trong lối viết lách của bọn văn nô trong nước. Thuần hóa đến cỡ này thì các tế bào xương tủy chắc cũng đỏ hết trơn rồi. Đ/C Bùi Tuần nói đúng một điều. Đó là Hội Thánh bị mất uy tín và người ta không còn tín nhiệm vào GH nữa. Thế nhưng ngài lại không nhận thấy rằng chính bản thân ngài và bọn giáo sĩ quốc doanh mới là nguyên nhân gây nên tình trạng mất uy tín của GH. Chỉ có những kẻ mù lòa con tim, đánh mất lương tri và lý trí bị nhuộm mầu máu mới nhắm mắt đổ lỗi cho người khác như thế. Đ/C Nguyễn Kim Điền là người được người đời ngưỡng mộ và giáo dân tôn sùng. Trong khi đó, Đ/C Nguyễn Sơn Lâm bị mọi người coi chẳng ra gì cả ngay khi ngài còn sống. Đó là hai điển hình biện chứng cho hai đường lối. Xin hỏi trong hai vị, ai là người đem lại thanh danh và uy tín cho GH, và ai là người đã làm tổn thương đến danh dự của GH và làm cho người ngoài xa lánh GH? Xin Đ/C Bùi Tuần trả lời dùm.
Đ/C Bùi Tuần trách cứ những phương tiện truyền thông phong phú tại hải ngoại chất nặng hận thù định kiến và tinh thần thế tục, xả chất độc vào những người tốt, cả trong Hội Thánh. Rất tiếc đức cha đã không nói rõ chất độc đó là chất độc gì, da cam, da quít, hay da gì khác? Người viết đoán mò mãi không ra nên không thể luận bàn gì được. Còn những người tốt là những ai? Võ Văn Kiệt, người “bạn” chí thân của đức cha? Nguyễn Tấn Dũng? Nguyễn Minh Triết? TGM Ngô Quang Kiệt, người con cưng nhất của ngài? Giám mục Nguyễn Văn Sang? Hay còn những ai nữa? Nếu đức cha nói rõ những người tốt bị xả chất độc là những ai thì còn có thể tranh luận được để tìm ra đúng sai. Đàng này đức cha không nói thành ra xin chịu. Riêng về điểm đức cha kết án truyền thông mang nặng hận thù thì không thể không làm cho ra lẽ.
Đ/C Bùi Tuần nói rằng những người làm truyền thông mang nặng hận thù xả chất độc vào cả những người tốt trong Hội Thánh (chữ Đ/C Bùi Tuần ưa xài). Người viết không tin và hoàn toàn phủ nhận lời cáo buộc đó. Việc các cơ quan truyền thông đăng tải các bài viết của con chiên chỉ trích thái độ im lặng của HĐGM trước việc CS đàn áp thô bạo các quền tự do của người dân trong nước và những việc làm chướng tai gai mắt của các giám mục thì có. Còn nói rằng truyền thông mang nặng hận thù xả chất độc vào những người tốt trong GH thì tuyệt đối là không. Đây phải được coi là một lời bịa đặt vu khống có ác ý. Tiếc rằng Đ/C Bùi Tuần đã không chịu vô tư và thẳng thắn tìm hiểu sự thật của vấn đề. Đ/C Nguyễn Chí Linh sang Mỹ xin tiền, tổ chức tiệc tùng linh đình đúng vào dịp đồng bào tỵ nạn tưởng niệm Quốc Hận 30-4. Việc đó có thích hợp không? Con chiên phản đối tại sao lại bảo là hận thù xả chất độc? Con chiên phê phán TGM Ngô Quang Kiệt kêu gọi khép lại vấn đề CS cố ý đập phá tượng Đức Mẹ Pieta cũng là hận thù xả chất độc? Con chiên chất vấn Đ/C Nguyền Văn Hòa, chủ tịch HĐGM, việc ngài giải thích rằng cha Nguyễn Văn Lý làm chính trị cũng là hận thù xả chất độc? Rồi con chiên thắc mắc hỏi vậy thì mấy ông linh mục ứng cử vào quốc hội CS có phải là làm chính trị không cũng là hận thù xả chất độc nốt? Thật là vô lý nếu con chiên không có quyền được biết tại sao các linh mục tham gia vô guồng máy chính trị bán nước, và đàn áp của CS thì hợp giáo luật và được các bề trên cho phép. Còn cha Nguyễn Văn Lý tranh đấu chống VC bán nước và đàn áp dân lành lại cho là làm chính trị, phạm giáo luật? Một gia đình bị bọn bất lương xông vào chiếm hữu căn nhà, cướp sạch tài sản, bắt luôn cả vợ con làm nô lệ. Người chủ nhà may mắn chạy thoát thân. Anh ta tố cáo bọn cướp, kiên quyết thưa kiện và kêu cứu khắp nơi để đòi lại căn nhà và giải thoát cho vợ con. Người chủ nhà làm như thế là mang nặng hận thù? Giáo lý nào của Phật, của Chúa dậy anh phải quên đi nỗi đau mất nhà, mất vợ con, không được đòi lại những gì đã mất? Và giáo lý nào của Chúa cho phép bọn bất lương chiếm hữu tài sản, vợ con của người khác mà không phải đền trả. Hãy thi hành đúng luật Công Bình của Chúa đi đã. Tên cướp phải trả lại cho khổ chủ những gì chúng đã chiếm đoạt. Còn Bác Ái là ở nơi lòng người. Người chủ nhà có thể không truy tố tên ăn cướp. Nếu chủ nhà thương hại cho lại tên cướp chút ít tài sản đã đòi lại được để hắn nuôi vợ con thì quá là bác ái. Đó là luật yêu thương tha nhân. Nhưng luật pháp quốc gia cũng không thể đứng khoanh tay làm ngơ. Kẻ phạm tội ác phải bị trừng trị. Đó là công bình xã hội. Thiên Chúa tha thứ tội lỗi cho con người, nhưng Ngài cũng bắt con người phải đền bù những gì con người đã xúc phạm tới Chúa. Đ/C Bùi tuần khi ngồi tòa giải tội có bao giờ tha bổng cho một con chiên khi người này xưng thú tội ăn cướp tài sản của người khác mà lại không buộc đương sự phải hoàn trả lại cho người ta? Người tỵ nạn đấu tranh với CS trên căn bản lề luật công bình và bác ái là mang nặng hận thù sao! CS bán đất bán biển của tổ tiên để lại, bán luôn cả con dân của mình cho ngoại bang. CS ăn cướp tài sản của dân, vơ vét công khố quốc gia để làm giầu, ăn chơi phè phỡn, gởi con cái đi học nước ngoài. CS cố tình làm băng hoại xã hội, hủy hoại đạo đức con người bằng ăn chơi, đĩ điếm,hút xách v.v. để dễ bề cai trị. CS tước đoạt mọi thứ quyền tự do con người, đàn áp và bỏ tù những người đứng lên đòi công lý cho xã hội, vân vân và vân vân. Ấy vậy mà Đ/C Bùi Tuần và cả HĐGM đã không cất tiếng nói lên được lấy nửa lời vì công đạo. Đ/C Bùi Tuần còn chửi mắng những con chiên chống bọn CS ác ôn là mang nặng hận thù định kiến xả chất độc vào những người tốt. Công bình ở đâu? bác ái ở đâu? Yêu thương, phục vụ là cái gì? Đ/C Bùi Tuần là một giám mục hẳn phải thông hiểu cái đạo lý Công Bình và Bác Ái hơn người viết vốn chỉ là một giáo dân tầm thường. Kết án những người đòi tự do, công bình cho xã hội cái tội mang nặng hận thù có hợp đạo Chúa, hợp đạo làm người, và lương tâm có yên ổn không? Vấn đề này người viết chỉ hiểu thô sơ như thế và nghĩ sao nói vậy. Tự biết rằng nói thêm nữa chỉ là múa rìu qua mắt thợ.
3 Phong Trào Tam Bất -Đ/C Bùi Tuần viết: “Các phương tiện truyền thông công giáo hãy tích cực cộng tác với Người (Thiên Chúa). Đi theo hướng ngược lại, vâng theo tiếng gọi của lợi ích riêng, dưới danh nghĩa “mở nước Chúa” sẽ là một sai lầm và hoang tưởng. nhất là khi lại góp phần vào phong trào bất trung, bất hiếu, bất kính, vô ơn, vu khống đối với Hội Thánh.”
Quí bạn đọc có lẽ đã hiểu Phong Trào Tam Bất là cái gì rồi. Đ/C Bùi Tuần kêu gọi truyền thông công giáo tích cực cộng tác với Thiên Chúa là đúng quá rồi. Nhưng vấn đề đặt ra là truyền thông công giáo nào. Đức cha vẫn thường xuyên viết trên tờ CG&DT, và đôi khi trên Website VietCatholic.net. Các báo này có phải là báo công giáo không. Trả lời cho câu hỏi là trọng tâm của bài viết này. Nhưng xin được bàn đến về sau. Hơn nữa, theo đức cha, hướng truyền thông của CG&DT mới là hướng đúng cộng tác với Thiên Chúa. Ngoài hướng đó ra ngài cho rằng đều là sai lầm và hoang tưởng. Thật ra, chính nhận thức đó của đức cha mới là điều sai lầm và hoang tưởng, vì một điều rất dễ hiểu là dựa vào sự xấu xa tội lỗi để mong làm việc tốt lành đạo đức thì thật là điều nghịch lý và huyễn hoặc. Tờ CG&DT tích cực cộng tác với Thiên Chúa thế nào, chúng tôi cũng xin đề cập đến về sau. Bây giờ xin bàn đến chữ “tam bất”.
Ba chữ “bất trung, bất hiếu, bất kính” gồm thêm vô ơn và vu khống nữa, đức cha gom lại gọi nó là phong trào. Ghê gớm thật. Mà nó là phong trào thực, bởi vì mọi người tự đông ý thức và hưởng ứng thôi. Đã gọi là phong trào thì nó không có tổ chức. Không có người đứng đầu. Nó tự động phát sinh, lớn lên và bành trướng. Phong trào phát sinh do sự cảm nhận hay ý thức giống nhau của nhiều người về cùng một cái gì đó rồi biểu lộ ra thành hành động. Không có chỉ đạo. Không điều khiển. Những đặc điểm đó xác nhận tính phổ quát và sự thật khách quan của phong trào. Đ/C Bùi Tuần đã không nhận thức đúng đều đó, còn kết án nó thì thật là bất công.
Bất trung ở chỗ nào khi mà giáo dân chỉ buộc phải trung thành với Thiên Chúa, với các tín lý và giáo lý của GH, chứ không phải trung thành với những việc làm sai quấy của các linh mục hay giám mục. Trong lịch sử GH đã có một vụ án Galileo đầy xỉ nhục về sự cưỡng bức phục tùng tầm bậy không thấy sao?
Bất hiếu là thế nào vì chữ hiếu chỉ nói lên mối tương quan tình cảm giữa con cháu với cha mẹ, ông bà, và các bậc tổ tiên, chứ đâu phải sự tương quan giữa giáo dân với các đấng bậc trong GH dù là bề ngoài xưng hô với nhau là cha con.
Bất kính ở chỗ nào khi một người lãnh đạo đã không biết tự trọng thì làm sao bắt người dưới phải trọng mình. Thế thì sao gọi là bất kính. Những đấng bậc như đúc TGM Nguyễn Kim Điền chẳng hạn, toàn thể giáo dân VN có ai tỏ ra bất kính với ngài đâu. Tư cách con người chứ không phải chiếc áo chùng thâm làm nên sự đáng kính nơi linh mục hay giám mục.
Còn thế nào là vô ơn? Chúa dậy tay phải làm phước bố thí cũng đừng cho tay trái biết. Con cái Chúa khi đã làm ơn cho ai rồi thì chẳng bao giờ bắt họ phải trả ơn. Còn như làm ơn rồi bắt người ta phải trả ơn thì thực không phải là con cái của Chúa. Nếu giáo dân tỵ nạn vô ơn thì họ đã chẳng trao tay hoặc gởi về hàng tỷ, hàng tỷ dollars để lo cho GH tại quê nhà.
Thế nào là vu khống? Những phê phán hay chống đối của giáo dân tỵ nạn tại hải ngoại đối với các hành vi làm xấu mặt GH của một số các đấng bậc ở trong nước đều dựa trên những cơ sở hoặc sự việc có thực, chứ không có cái gì vô cớ, hàm hồ. Cái gì vô cớ. Cái gì hàm hồ, xin Đ/C Bùi Tuần cứ nói ra và đưa bằng chứng để chứng minh rồi hãy kết tội. Không thấy vị nào bị chống đối lên tiếng đưa ra bằng chứng để minh oan. Không thấy vị nào vạch ra được điều gì gọi là vu khống, mà chỉ thấy kết tội. Việc kết tội vô bằng chứng như thế phải bị kể là những lời nhục mạ hay chửi bới. Chuyện các linh mục chửi bới, nhục mạ giáo dân xuất hiện đầy rẫy trên diễn đàn VietCatholic.net của Lm Trần Công Nghị. Người chửi hăng nhất và giai nhất là Lm Nhân Tài. Rồi phải kể đến Lm Nguyễn Hữu Thy và Lm Trần Công Nghị dưới nhiều nick khác nhau. Nay có thêm Đ/C Bùi Tuần chửi bới con chiên trên tờ báo CG&DT của CS.
Các ngài không ai ngờ rằng chửi bới là thứ vũ khí đê tiện và vô dụng nhất của những người đuối lý. Cứ xem mấy người hàng tôm, hàng cá ngoài chợ cãi nhau thì biết. Kẻ thất thế cuối cùng bao giờ cũng chỉ còn biết chửi. Những người trí thức có học họ tranh nhau bằng lý luận. Người thua chịu cúi đầu nhận thua chứ không bao giờ chửi lại. Đó là thái độ của kẻ chính nhân quân tử. Trên đời này chỉ có hai hạng người không biết lý lẽ, mà chỉ lấy sự chửi bới làm đầu. Một là bọn đầu đường xó chợ, không được giáo dục. Hai là những người có quyền thế (địa vị, tiền bạc, và cả tuổi tác nữa) nhưng mang nặng đầu óc phong kiến và tinh thần gia trưởng. Bọn đầu đường xó chợ thiếu giáo dục thì chửi lộn. Còn hạng người cao sang quyền quí thì chửi tưới. Chửi tưới có nghĩa là khi gặp trái ý thì bạ ai cũng chửi, thấy chi cũng chửi. Nhân đây người viết xin nói thẳng một điều lâu nay hằng ấp ủ trong lòng không dám nói ra là trong GHVN hiện nay đa số các ông cha, các đức cha vẫn còn mang nặng cái tinh thần gia trưởng, và cứ tưởng rằng mình là cha thiên hạ thiệt, nên cứ giữ thái độ và lối sống ta đây là trên hết. Chuyện đó xưa rồi. Công Đồng Vaticano II đề ra đường hướng canh tân. Hơn nửa thế kỷ rồi, GHVN chưa thấy canh tân được cái gì ngoài chuyện linh mục làm lễ quay xuống thay vì quay lên như trước kia. Thật là điều đáng buồn. Điều đáng buồn, đau lòng, và đáng sợ hơn nữa là GHVN ngày nay mang huyễn tưởng đua nhau mở Nước Chúa dựa trên thế lực của một tập đoàn chính trị vốn từ bản chất cuồng nhiệt chống Thiên Chúa. Thật là một nghịch lý vĩ đại.
Như đã nói trên, ba chủ điểm trên không phải là trọng tâm của bài viết này. Trọng tâm là tìm ra sự thật tờ báo CG&DT có phải là báo đạo như Đ/C Bùi Tuần nói không. Nếu câu trả lời chứng minh được là không, thì chúng ta thấy sự trí trá của Đ/C Bùi Tuần hẳn phải có chủ đích. Cũng chẳng cần úp mở làm gì, cái chủ đích hẳn không ngoài việc lừa bịp những người còn nhẹ dạ trong mưu đồ giúp CS thuần hóa toàn thể GHVN mà thôi. Trong tiến trình đi tìm sự thật, câu hỏi cần thiết phải đặt ra là tờ tuần báo Công Giáo và Dân Tộc của nhóm linh mục quốc doanh Minh, Cần, Từ, Bích là Báo Đạo hay Báo Đời?
Đ/C Bùi Tuần viết: “Sau nhiều năm phục vụ Tin Mừng trong một giai đoạn không thiếu khó khăn, tôi luôn nhấn mạnh đến 3 nhiệm vụ này:
-Tuyên xưng đức tin vào Thiên Chúa tình yêu.
-Cử hành phượng tự thờ Thiên Chúa tình yêu.
-Phục vụ đồng bào, theo lời truyền của Thiên Chúa tình yêu.
Việc tôi viết báo nằm trong những nhiệm vụ đó.”
Trích đoạn trên cũng rút ra từ bài viết “Tâm Tình Viết Báo” đăng trên tờ tuần báo CG&DT nhân dịp mừng birthday thứ 32 của tờ báo này. Ngay trên đầu bài viết, Gm Bùi tuần nói tuần báo CG&DT là một tờ báo đạo, ngài viết: “Tuần báo Công Giáo và Dân Tộc này có nhiều bài của tôi. Rải rác bao nhiêu bài, tôi không nhớ. Nhân dịp tuần báo bé nhỏ này mừng 32 tuổi, tôi xin giãi bầy đôi chút tâm tình của tôi về viết BÁO ĐẠO” (chữ báo đạo do người viết highlight).
Như vậy điều tôi nói ngay trên đầu bài viết bạn tin rồi chứ. Đ/C Bùi Tuần viết báo rao giảng Tin Mừng là chuyện đúng người, đúng việc. Không có gì phải bàn cãi. Ngài giảng đạo trên trên tờ báo CG&DT là một tờ báo bán chính thức của đảng CSVN cũng là quyền tự do của ngài. Nhưng ngài muốn nói tờ CG&DT là một tờ báo đạo thì cái đó cần phải xét lại. Không thể sập xí xập ngầu đánh lận con đen để lừa bịp giáo dân được, cho dù ngài là một giám mục.
Dưới đây người viết sẽ chứng minh cho bạn đọc thấy, tuần báo CG&DT là thứ báo nào. Đ/C Bùi Tuần viết cho tờ báo này và ngài gắn bó với tờ báo này đến nỗi ngài phải lo lắng nói lên: “Tôi hay lo. Nên tôi càng lo cho tờ “Công Giáo và Dân Tộc” và cho chính tôi. Xin Chúa gìn giữ chúng tôi, đừng bao giờ để mắc mưu độc dữ”. Một người đã bị mắc mưu độc dữ ghê gớm nhất rồi thì còn lo mắc mưu độc dữ nào nữa?
Giữa cái thế gới hỗn mang hiện nay, người đời làm ăn theo lối “treo đầu dê bán thịt chó” là chuyện rất thường xẩy ra. Việc đạo cũng thế, không ngoại trừ. Xin nêu tờ báo điện tử “VietCatholic.net (VCN)” tại Mỹ làm thí dụ. Trên bảng hiệu của cái website này, chủ nhân của nó viết: THÔNG TẤN XÃ CÔNG GIÁO VIỆT NAM (TTXCGVN). Chủ nhân là một linh mục, cha Trần Công Nghị. Cha Nghị, nghề tay phải của ông là làm phó một giáo xứ Mỹ. Làm VCN chỉ là nghề tay trái của ông thôi. Với cái bảng hiệu như thế, lại do một linh mục điều hành, ai dám nói VCN không phải là TTXCGVN thứ thiệt? Nhưng sự thực lại không phải thế. Nhiều người biết chuyện thắc mắc với cha Nghị, và yêu cầu ông giải quyết vấn đề chính danh cho cái website gọi là cơ quan thông tấn này. Nhưng ông vẫn cứ phớt lờ, đạp lên dư luận mà đi. Mới đây hồi tháng 5, tại đại hội Công Giáo Việt Nam tại Đức, lại có người trực tiếp chất vấn cha Nghị về vấn đề này. Cha Nghị trả lời tỉnh bơ: Đã nói nhường lại cho Hội Đồng Giám Mục nhưng các ngài không chịu. Nhường lại!? Người viết xin không bàn luận về chữ nhường lại ở đây, và xin quí bạn đọc tự hiểu lấy. Như ta thấy, ngoài cửa tiệm VCN rõ ràng treo cái đầu của một con dê xồm. Nhưng ở trong, người ta lại bán hầm bà lằng, cả dê cả chó. Chó tây hay chó ta, mực, vàng, vện gì đó, các thực khách xưa nay tại cửa tiệm VCN hẳn đều biết.
Tờ CG&DT thì có hơi khác, nhưng cũng vẫn là trò treo đầu dê bán thịt chó. Nó là một tờ báo giấy, hiện nay phát hành hàng tuần. Vì là báo giấy nên phạm vi ảnh hưởng của nó hạn chế trong các xứ đạo tại VN là chủ yếu. Năm nay tờ CG&DT mừng birthday lần thứ 32 tức là nó có mặt trên đất nước ta ngay từ những ngày đầu bọn giặc cờ đỏ về thành. Đó là ngày nó xuất hiện và khai báo hộ khẩu tại Saigon thôi chứ thực ra nó ra đời trước đó từ năm 1969 ở mãi bên Tây lận. Cha đẻ của tờ CG&DT là Lm Nguyễn Đình Thi, một nhà tu hành có biệt tài về làm ăn kiếm tiền. Năm 1968 khi Hồ Chí Minh chết, Lm Nguyễn Đình Thi lên tòa giảng tại một thánh đường ở Paris hô hào Vatican phong thánh cho già Hồ. Nếu lúc này Lm Thi còn giữ ý định kia giáo dân VN sẽ được thờ Hồ trong nhà thờ Đức Bà Saigon không chừng. Phật tử Saigon đã được thờ tượng Hồ trong chùa Việt Nam Quốc Tự rồi đấy. Năm 1975 Lm Thi đưa tờ CG&DT từ Paris về giao cho đám tứ nhân bang Minh Cần Từ Bích phát hành tại Saigon . Cha Thi đồng thời còn tặng hàng trăm ngàn Francs làm của “hồi môn” khi giao tờ báo. Đấy là số vốn ban đầu để kinh doanh làm ăn. Về sau thì tờ báo này được đảng và nhà nước CS tài trợ nghe đâu rất hậu hỹ. Chính vì sự thưởng công hậu hỹ này nên mới xẩy ra chuyện tranh ăn giữa Lm Phan Khắc Từ, người thủ quĩ, và Lm Vương Đình Bích. Sự việc nổ ra lớn đến nỗi phải đưa lên lãnh đạo Mặt Trân Tổ Quốc (MTTQ) thành phố phân xử. Nếu là báo đạo thì tại sao lại phải nhờ MTTQ của đảng CS phân xử? Sự việc tự nó nói lên tư cách quốc doanh của nhóm linh mục Minh, Cần, Từ, Bích và tờ báo của họ.
Lai lịch của tờ báo CG&DT đại khái là như thế. Vì tờ báo là công cụ cần thiết cho việc công giáo vận nên nó không thể chết được, mặc dầu nó bị giáo dân nghi kỵ và tẩy chay. Nhiều tín hữu chẳng bao giờ đọc báo thấy trên cái logo có chữ công giáo, lại do nhiều ông cha đứng điều hành nên cứ tưởng là tờ báo công giáo thứ thiệt. Rõ ràng lại là một cửa tiệm treo đầu dê bán thịt chó nữa. Trên cái bảng hiệu bên ngoài cửa tiệm, không phải treo có một cái đầu dê như cửa tiệm VCN của cha Trần Công Nghị, mà treo cả một lô cái đầu của những con dê cụ. Tiệm này bán nhiều món mộc tồn độc đáo. Món khoái khẩu nhất là món gọi là No Canonization. Vì là thời mở cửa nên nó được đặt cho một cái tên ngoại cho hợp thời trang. Món đặc sản này do chính đức cha Bùi Tuần đầu bếp cùng với một số phụ bếp tiếng tăm khác nấu nướng như Lm Trương Bá Cần, Nguyễn Khắc Viện, Trần Bạch Đằng v.v.
Một tờ báo có xuất sứ và đường lối phá đạo như rứa nên đức cha Nguyễn Minh Nhật hồi còn sinh tiền và đang lúc giữ chức chủ tịch HĐGM đã phủ nhận tư cách truyền thông CG của nó. Trong một bài phỏng vấn dành cho báo Eghises d’Asie (Các Giáo Hội Á Châu) tháng 12-1990, Đ/C Nhật khẳng định: “Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo (UBĐKCG) nắm tờ báo công giáo duy nhất này. Cả hai (Ủy ban và tờ báo) phải được xem là những bộ phận của nhà nước. Những tiết mục trong tờ báo luôn nghiêng về phía nhà cầm quyền trong khi thường xuyên chỉ trích Giáo Hội. Nó không cung ứng cho người đọc một ý niệm trung thực về Giáo Hội …… Có hai đại diện của Ủy Ban đã trao cho tôi một bức thư, trong đó họ than phiền là một mặt nhà cầm quyền nghi ngờ phong trào công giáo yêu nước chỉ là một phương tiện chui để giúp GHCG bành trướng, mặt khác họ lại bị giáo quyền coi như một công cụ trong tay nhà nước. Tôi đã cho họ biết là những hoài nghi đó có nền tảng, bởi vì họ đã mất lòng tin của người tín hữu vì thái độ của họ trong vụ phong thánh năm 1988 ….”
Đ/C Bùi Tuần nói báo đạo. Đ/C Nguyễn Minh Nhật nói báo đảng. Chuyện trống đánh xuôi kèn thổi ngược giữa hai giám mục có thể gây bối rối cho một số người, nhất là trong con chiên bổn đạo. Tuy nhiên, từ những dữ kiện nói trên, chúng ta có thể rút ra được các luận chứng rất thuyết phục để kết luận là tờ CG&DT không phải là báo đạo như Đ/C Bùi Tuần nói, mà là báo đảng.
1. Xuất xứ và lý lịch của tờ báo. Như Đ/C Nguyễn Minh Nhật xác định, tờ CG&DT chỉ là cơ quan của nhóm linh mục quốc doanh nằm trong Mặt Trận Tổ Quốc, một cơ quan ngoại vi của đảng CS. Nó hoàn toàn không dính dáng gì đến GHCGVN.
2. Đường lối phản GH của tờ báo. Tính chất này của tờ báo cũng được Đức Cha Chủ Tịch HĐGM Nguyễn Minh Nhật vạch trần với báo Eglises d’Asie như trên đã trình bầy.
3. Tư cách và uy tín của hai vị Gm Bùi Tuần và Nguyễn Minh Nhật. Về điểm này, chúng tôi chỉ đề cập đến khía cạnh đường lối và cung cách hành xử của các vị trước các vấn đề đối với chế độ ở trong nước. Nói một cách đơn giản, chúng tôi bỏ ra ngoài những yếu tố “nhà thờ”. Đ/C Nguyễn Minh Nhật là một vị chủ chăn ngay thẳng và khôn ngoan. Ngài khôn ngoan nên trong trách nhiệm điều hành giáo phận cũng như khi đảm trách chức vụ chủ tịch HĐGM, ngài không tỏ ra xu phụ nhà cầm quyền một cách quá đáng mà mọi công việc vẫn trôi chẩy êm đẹp. Việc ngài thẳng thừng vạch mặt UBĐKCG và tờ CG&DT của bọn linh mục quốc doanh chứng tỏ sự ngay thẳng hiếm thấy của ngài. Trong khi đó Gm Bùi Tuần bị dư luận liệt vào thành phần quốc doanh gộc. Điều này dễ hiểu vì mọi người nhìn thấy ngài đã bị thuần hóa đậm rồi. Đừng nghĩ Đ/C Bùi Tuần là một con người thiếu kinh nghiệm về CS. Trước năm 1954 dân công giáo vùng Bùi Chu Thái Bình thuộc lòng câu: Phú Ninh quằn quại, Cao Mại đau thương. Phú Ninh thuộc GP Bùi Chu và Cao Mại thuộc GP Thái Bình là hai họ đạo bị Việt Minh thiêu hủy và tàn sát một cách rất dã man. Đ/C Bùi Tuần xuất thân từ vùng Cao Mại nên biết rõ biến cố này. Đ/C Bùi Tuần là dân Thái Bình không thể không biết Đ/C Đinh Đức Trụ, giám mục Thái Bình đã bị CS khủng bố và đầy đọa như thế nào. Nhưng ngài vẫn kiên cường trung thành với GH. Đ/C Bùi Tuần nên lấy đó làm gương. CS chiếm trọn miền Nam năm 1975 trong lúc Đ/C Bùi Tuần đang làm giám mục cai quản GP Long Xuyên. Dân di cư 54 vùng Cái Sắn kể lại rằng chỉ sau 2 năm thôi ngài đã biến đổi hẳn từ mầu xanh sang mầu đỏ. Phương pháp thuần hóa con người của CS thật sự tài tình. Chúng biến đổi thành công được một giám mục có tiếng là cứng rắn, khôn ngoan và thông thái thành một công cụ để sai khiến một cách dễ dàng. Người viết dám nói mạnh miệng như thế bởi vì ngoài ngài ra chắc không có một vị giám mục nào dám bạo phổi nghe lời CS xúi để sang tận Roma yêu cầu Tòa Thánh ngưng việc phong thánh cho 117 vị Tử Đạo VN. Cái công lao hãn mã đó và các công trạng khác đã đem về cho ngài mới đây phần thưởng là một cái huy chương của chế độ.
4. Thực Tế Chứng Minh - Tại Việt Nam, trong cả nước hiện nay có trên 600 tờ báo giấy, cả nhật báo và báo định kỳ các loại. Tất cả các thứ báo này đều là những tờ báo do đảng CS trực tiếp hay gián tiếp chỉ đạo và điều hành. HĐGMVN nhiều lần than phiền và chỉ xin xuất bản một bản thông tin nội bộ thôi cũng không được. Như vậy tờ CG&DT là báo gì thực tế đã phơi bầy. Chỉ có Đ/C Bùi Tuần mới “ngây thơ” coi nó là tờ báo CG nên ngài mới cầu xin cho nó đừng để mắc mưu độc dữ. Thật là khôi hài và mù quáng. Sự trí trá này càng chứng tỏ Đ/C Bùi Tuần là một giám mục quốc doanh thứ thiệt. Mới tháng 11-06 Nguyễn Tấn Dũng ra Chỉ Thị 37 xiết bù loong báo chí, tuyệt đối cấm sự có mặt của báo chí tư nhân. Báo tư nhân đây có nghĩa là báo ngoài đảng. Tờ CG&DT vẫn tồn tại sau lệnh cấm của Nguyễn Tấn Dũng là một bằng chứng hùng hồn nữa xác nhận CG&DT là một tờ báo nằm trong hệ thống báo đảng.
Tất cả những bằng chứng và luận chứng trên nói lên việc Đ/C Bùi Tuần nói rằng tờ CG&DT là báo đạo là chuyện lừa gạt. Nhưng đó không phải là điều đáng ngạc nhiên. Tâm lý thông thường thôi, ăn cây nào rào cây nấy. Cho dù Đ/C Bùi Tuần có đem cả mũ gậy ra bảo kê cho lời nói của mình, từ những ghi nhận trên, chúng ta vẫn có thể tin chắc chắn rằng tờ CG&DT là báo của CS.
Một giám mục CG, một con người học rộng tài cao như Đ/C Bùi Tuần không thể khù khờ đến nỗi không biết CG&DT là một tờ báo ngoại vi của đảng CS do nhóm linh mục quốc doanh điều hành. Thế mà ngài lại chối bỏ sự thật đó mà nói rằng tờ CG&DT là báo đạo. Cho rằng đức cha thực sự không biết thực trạng của đất nước, của Giáo Hội hiện nay, nhưng ngài không thể không biết mình đang nói gì, viết gì. Ngài vẫn cứ giả mù sao mưa, trí trá ngay cả những sự thực hiển nhiên để lừa bịp những người giáo dân thiếu hiểu biết của mình. Thực đáng sợ cái lương tâm của một giám mục! Tương lai Giáo Hội đi về đâu!
Truyện Đông Chu Liệt Quốc có ghi lại một câu nói hay nàng Ly Cơ tâu với Tấn Hiến Công: “Thiếp nghe nói điều nhân của người tầm thường và điều nhân của người anh hùng không giống nhau. Người tầm thường lấy yêu người làm nhân. Người anh hùng lấy lợi nước làm nhân. Nếu việc làm mà lợi cho nước thì chẳng nghĩ gì đến tình thân cả.” Trong bối cảnh của câu chuyện, câu nói của nàng Ly Cơ tuy là một lời ngụy biện để giết người, nhưng lại rất đúng với những bậc anh hùng biết đặt quyền lợi tổ quốc lên trên quyền lợi của cá nhân và gia đình. Với lối ngôn hành xuôi ngược của D/C Bùi Tuần, một câu tương tự thế này có thể đặt vào cửa miệng ngài được mà không sợ sai: “Tình yêu thương và tinh thần phục vụ của giáo dân với tình yêu thương và tinh thần phục vụ của giám mục Bùi Tuần không giống nhau. Người giáo dân lấy con người và đất nước làm đối tượng yêu thương và phục vụ. Giám mục Bùi Tuần lấy đảng CS làm đối tượng thương yêu và phục vụ. Nếu việc làm lợi cho đảng thì Đ/C Bùi Tuần chẳng nghĩ đến con người và đất nước làm gì.”
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất.