“… Khi người dân không sợ bị bắt giam nữa thì Nhà Nước độc tài không thể nào đứng vững và chắc chắn sẽ phải cáo chung …”
coi mạng nhân dân như rác
Kể từ cột mốc 30/4/1975, hàng trăm ngàn người đã vào tù, đi trại cải tạo, đi học tập, và vài ngàn người đã bị xử bắn để xã hội Việt Nam được «thanh lọc», ngõ hầu «tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội». Việt Nam còn cái may (hay là cái rủi) là không có một anh đồ tể Pol Pot say máu tiệu diệt cả một lúc hằng triệu người, và nghĩ rằng từ con số không, đảng ta có thể xây dựng thiên đường xã hội chủ nghĩa.
Năm 1990, Liên Xô, cha đẻ của chủ nghĩa xã hội, sụp đổ và rã hàng. Việt Nam vội vàng «đổi mới», áp dụng «kinh tế thị trường» nhưng vẫn mang theo cái đuôi «định hướng XHCN» để mong che đậy sự thất bại toàn diện của chủ nghĩa hoang tưởng này và mong cứu vãn tình thế. Đến năm 2000, hầu hết các tù nhân bị đi tù cải tạo từ năm 1975 đã xanh cỏ và những ai sống sót đã được trả tự do và đưa sang Mỹ theo diện HO.
Sau ngót 25 năm cai trị , đảng CSVN vẫn không kiếm đâu ra được một thế hệ con người mới XHCN. Họ vẫn thấy nhan nhản bọn phản động trên khắp nước Việt Nam và họ vẫn tiếp tục đàn áp. Đảng Cộng Sản vẫn ưa chuộng bạo lực và dùng bạo lực làm phượng tiện sinh tồn, luôn luôn tìm cách biến người dân thành kẻ phạm pháp để có cơ sở pháp lý để sử dụng bạo lực.
Những dữ kiện có thể thu thập được trong quá trình đấu tranh để xây dựng cái gọi là Chủ nghĩa Xã hội chỉ toàn là những vụ trấn áp, đày đoạ, thủ tiêu, tiêu diệt. Những nét đậm mà mọi người thấy rõ tính ác độc của chủ thuyết Chủ Nghĩa Xã Hội là vụ Cải Cách Ruộng Đất năm 1957 có đến 172.008 bị giết, vụ “học tập cải tạo” khởi sự sau ngày 30/4/1975, có đến 980.000 quân dân cán chính của VNCH bị đưa vào trại tập trung, cho đến nay con số tử vong vẫn chưa rõ, chưa kể đến việc bán bãi, đuổi người, tich thu tài sản của hằng trăm nghìn gia đình «thuyền nhân» vào những năm 1978,1979 và 1980.
Tại sao đảng CSVN vẫn tôn thờ bạo lực ?
Trước đây bạo lực chỉ là phương tiện nhưng sau này bao lực đã trở nên cứu cánh để các nước theo chủ thuyết Cộng Sản có thể tồn tại.
vẫn chưa thôi đày đoạ công dân vô tội
Theo triết gia Anh, ông Thomas Hobbes (1588 – 1679) cuộc sống trong thiên nhiên rất xô bồ, tàn bạo và ngắn ngủi không phải vì các sinh vật khát máu nhưng vì đó là lô-gíc không thể tránh được của tình trạng hỗn loạn. Tất cả mọi sinh vật với lối sống vị kỷ đều có thâm ý xâm chiếm người láng giềng để cướp của cải. Trái lại người láng giềng vì sợ bị tấn công nên phải «tiên hạ thủ» để tự vệ, việc này lại khiến cho nhóm đầu tiên phải ra tay trước, và cứ thế tiếp tục xoay vòng trong báo oán và trả thù nợ máu. Vẫn theo Hobbes, tình trạng nguy hiểm này có thể được ngăn chặn bằng chính sách làm chùn bước và xây dựng một chính quyền lý tưởng, có độc quyền sử dụng võ lực đứng ra trừng phạt một cách vô tư không thiên vị để trừ khử tính bạo hành nơi những cá nhân. Đảng CSVN cho đến nay vẫn theo mô hình của Hobbes. Sau 32 năm thống trị nước Việt Nam, họ vẫn còn sống trong não trạng của một nước Việt Nam hỗn loạn, nên họ tự cho độc quyền sử dụng bạo lực trên người dân. Vì vậy họ luôn luôn dùng danh từ «ổn định» và nhân danh ổn định để đàn áp nhân dân. Đó lý do thứ nhất đảng CSVN tiếp tục tôn thờ bạo lực.
Lý do thứ hai, theo ông Thomas Payne (1737–1809), vì con người chấp nhận dễ dàng những giải pháp bạo lực, nên con người xem mạng sống của kẻ khác rẻ mạt. Khi đau khổ và cảnh chết là bối cảnh của cuộc sống, con người không cảm thấy chút nào ân hận khi hành hạ và chém giết người khác. Các đảng viên CSVN khi khởi đầu cuộc cách mạng Đỏ những thập niên 1940 đã giết người không gớm tay.
Lý do thứ ba, đảng CSVN vì đã gây quá nhiều tổn thất cho nhân dân Việt Nam nên họ luôn lo sợ bị nhân dân trả thù, tiếp tục dồn mọi nỗ lực tìm cách bưng bít và xóa bỏ những vết tích tội ác của họ. Họ không thấy lối thoát nào khác là tiếp tục đàn áp những tiếng nói kêu gọi cởi trói nhân dân Việt Nam và dân chủ hóa đất nước. Đây là vòng xoắn của tội ác. Đảng CSVN càng muốn che đậy bao nhiêu thì những nạn nhân càng muốn phơi bày sự thật bấy nhiêu.
Lý do thứ tư có liên quan đến tâm lý phổ quát của con người. Đó là ảo tưởng hiểu biết: chúng ta ghi nhớ một biến cố vì nó có những dữ kiện dễ nhớ. Cảnh giết chóc được đưa lên màn ảnh trong phòng khách của chúng ta dễ nhớ hơn là cảnh người già trút hơi thở trên giường bệnh. Con người dễ bị kích động bởi những hình ảnh bạo hành hơn là những tình cảnh êm dịu. Đảng CSVN đã khai thác tối đa khía cạnh này khi họ chủ trương khủng bố trong suốt tiến trình đấu tranh tiến lên XHCN.
Cường độ bạo lực mỗi lúc mỗi giảm
So với những vụ thủ tiêu, giết người trước đây, cường độ bạo hành của đảng CSVN đã giảm sút thấy rõ trong vòng hai thế hệ, tức là 50 năm nếu xem việc đấu tố và giết hại người trong vụ Cải Cách Ruộng Đất là cột mốc khởi sự năm 1952.
Trong trò chơi bạo lực, đảng CSVN đang phải tháo lui nhượng bộ thấy rõ. Trước đây họ lấy sự ác độc làm trò tiêu khiển, lao công học tập như là một phương tiện sản xuất, chiếm đất giành dân như là nhiệm vụ của chính quyền, tiêu diệt và xua đuổi người dân hiền để chiếm lấy bất động sản. Họ đã dùng tra tấn và hủy hoại thân xác là một hình phạt thường lệ, án tử hình để răn đe những hành vi xấu và trừng trị những ai bất đồng chính kiến, ám sát làm cơ chế để thay đổi cơ cấu chính trị, và giết người một hình thức giải quyết xung đột. Những phương thức này cách đây 25 năm đã được các phe tả Âu Châu xiển dương là những phương thức có thể chấp nhận được vì cứu cánh biện minh cho phương tiện (cứu cánh là một xã hội trong đó con người không bóc lột con người, phương tiện là thủ tiêu những người không theo con đường của đảng ta). Ngày nay hầu như cả thế giới đều lên án mạnh mẽ phương cách hành xử này.
Xét trên bình diện thập niện, những dữ kiện thâu thập của tổ chức Human Security Centre cho thấy một bức hoạ khó tin nhưng có thật: bạo lực đã giảm xuống một cách đáng kể từ giữa thế kỷ thứ 20. Theo báo cáo của Human Security Brief 2006 (1), số người chết trong chiến trận giữa các quốc gia đã giảm xuống từ hơn 65.000 người mỗi năm trong những thập niên 1950 để xuống còn 2000 người mỗi năm trong thập niên này.
Đảng CSVN đã phải xuống thang trong cách sử dụng bạo lực, không phải vì họ sợ sức hợp quần của người đấu tranh đòi hỏi dân chủ, vì hiện nay vẫn còn yếu ớt, mà họ sợ áp lực quốc tế, của truyền thông thế giới. Gần đây, bằng chứng hùng hồn là trong chuyến đi Hoa Kỳ vừa qua của ông Nguyễn Minh Triết, đảng CSVN đã phải nhượng bộ thả ông Lê Quốc Quân, thả ông Nguyễn Vũ Bình. Trong mọi sinh hoạt củaViệt Nam để hoà nhập vào đà phát triển của cả thế giới, chính quyền Việt Nam phải luôn chứng tỏ tinh thần sống chung hoà bình, tinh thần tôn trọng nhân quyền mà mỗi lúc cộng đồng quốc tế đòi hỏi nhiều hơn.
Tuy vẫn biết như vậy nhưng nhà nước CSVN vẫn còn đối xử tồi tệ với chính người dân của mình. Họ đã hoà giải với Hoa Kỳ nhưng tại sao họ vẫn chưa chịu hoà giải với chính dân tộc Việt Nam ? Nếu tính theo con số thiệt mạng, thì người Hoa kỳ đã hy sinh gần 58.000 người trên đất Việt Nam để ngăn chặn làn sóng Đỏ tràn ngập trên khắp Đông Nam Á, đảng CSVN đã đem nướng xương máu của trên dưới 1,4 triệu người binh sĩ trên chiến trường và phía VNCH đã phải hy sinh 245,000 binh sĩ (2), chưa kể những tổn thất sinh mạng của thường dân. Đảng CSVN không thể nào khỏa lấp con số nhân mạng hy sinh cho cuộc chiến huynh đệ tương tàn vừa qua.
Chính vì không muốn nhận lỗi, nên đảng CSVN vẫn tiếp tục muốn che giấu sai phạm của mình và càng đi vào con đường bưng bít và đàn áp. Trước đây đảng và nhà nước chỉ cần ra lệnh bắn bỏ một vài «tên đầu sỏ» là xong ngay, nhưng nay tình hình đã thay đổi hẳn, họ không còn tùy tiện được nữa.
Trào lưu thế giới hiện nay
Kịch bản của ông Robert Wright trong quyển Nonzero: The Logic of Human Destiny (3) cho rằng hai người có thề tiến xa nếu họ hợp tác với nhau, chẳng hạn trong việc trao đổi hàng hoá, phân chia lao động hoặc thừa hưởng lợi nhuận trong việc sống chung hoà bình khi cả hai đều bỏ súng xuống. Khi con người đã học hỏi được phương cách làm họ có thể chia sẻ cho nhau và khai triển với ít hao tổn những kỹ thuật này để họ có thể phân phối hàng hóa của mình, ý tưởng của mình rộng khắp năm châu với một giá rẻ,và lợi nhuận trong việc hợp tác tăng nhanh, tại vì con người có giá trị hơn khi họ còn sống hơn là khi họ đã chết.
Theo triết gia Úc Peter Singer (4), đạo đức con người trải qua một thiên niên kỷ đã càng ngày càng lan rộng trên nhiều lãnh vực khác: trước đây con người thu vén trong phe nhóm, bộ tộc, rồi sau đó đến quốc gia, đến giới tính nam, nữ, đến các sắc tộc khác và ngay cả đến thú vật. Và cuối cùng con người đặt đến một nguyên tắc vàng: con người càng hiểu biết nhiều và nghĩ đến các sinh vật khác, con người càng không thể chỉ biết đến lợi ích của riêng bản thân mà làm tổn hại đến những sinh vật khác. Mức độ tâm cảm của con người mỗi lúc một gia tăng nhờ thời đại thông tin điện tử nhanh chóng.
Chúng ta đang sống trong hoà bình hiện nay bởi vì các thế hệ trước đây kinh sợ bạo lực và tìm cách trừ khử nó. Chúng ta phải tiếp tục tìm cách trừ khử nó trong cách hành xử của chúng ta. Chủ nghĩa Cộng Sản đang bị trào lưu dân chủ thế giới loại trừ và đảng CSVN, dù có muốn họ cũng không thể nào trở lại cái thời đem người vô tội ra đấu tố, ra pháp trường để tùy tiện xử bắn nữa. Đảng CSVN đang đi xuống trong nấc thang bạo lực và hiện nay chỉ còn dùng đến biện pháp bắt giam là cao nhất. Khi người dân không sợ bị bắt giam nữa thì Nhà Nước độc tài không thể nào đứng vững và chắc chắn sẽ phải cáo chung.
Vấn đề lớn của Việt Nam hiện nay là các cấp lãnh đạo Việt Nam có nhìn thấy điều này hay không, vì xem ra họ vẫn tiếp tục tùy tiện bắt giam những người bất đồng chính kiến. Và rồi cuối cùng bị áp lực quốc tế đảng và Nhà Nước lại phải bắt buộc thả ra. Trong trò chơi này, Nhà Nước CSVN về lâu về dài tất yếu vẫn phải nhượng bộ. Tình trạng «gân gà» kéo dài chỉ có hại cho đất nước Việt Nam và cho chính đảng và Nhà Nước vì nhân lực đã bị phí phạm cho những cuộc điều tra, theo dõi, kiểm soát, bỏ tù những người bất đồng chính kiến. Đảng và Nhà Nước CSVN phải cần bảo tù bao nhiêu người nữa để nước Việt nam có được dân chủ đích thực ? Lịch sử đã chứng minh là nhóm người phục vụ cho ngành công an kiểu Stasi của Đông Đức trước đây chuyên rình rập từng động tác của con dân không thể nào ngăn chặn được sức mạnh của quần chúng khi thời điểm đã chín muồi.
Nguyễn Gia Thưởng
(1) Human Security 2006
(2) Bui Tin, From Enemy to Friend. Naval Institute Press, 2002
(3) Xem: Robert Wright, Non zero – the Logic of Human Destiny
(4) Về Peter Singer, xin xem trang nhà của ông: http://www.princeton.edu/~psinger/