Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2007

Sự Tích Con Yêu Râu Xanh


Tên Việt gian số 1 của lịch sử Việt Nam

Sự Tích Con Yêu Râu Xanh là tập sách của nhà báo Việt Thường - viết về tên Việt gian số một của lịch sử Việt Nam: Hồ Chí Minh. Cuốn sách này đã được dịch ra tiếng Anh. Xin mời quý bạn đọc theo dõi qua giọng đọc của Vũ Bạch.

Phần 1: Đoạn 1
Phần 2: Đọan 1, Đọan 2
Phần 3: Đọan 1, Đọan 2
Phần 4: Đọan 1, Đọan 2
Phần 5: Đọan 1, Đọan 2
Phần 6: Đọan 1, Đọan 2
Phần 7: Đọan 1, Đọan 2
Phần 8: Đọan 1, Đọan 2
Phần 9: Đọan 1, Đọan 2

Dân Chủ Cuội Không Đánh Mờ Được Đấu Tranh Thật Đang Tiếp Diễn

Luật sư Đinh Thạch Bích

Công cuộc đấu tranh thật đang diễn ra trong nước như thế nào? Thay vì đi nói chuyện với người đã đầu hàng Việt gian cộng sản vì lý do gia đình, tại sao ông Bush không đi nói chuyện ngay với những người đang trực diện, và hàng ngày đối đầu với Việt gian cộng sản là dân oan? Tử huyệt của chế độ cộng sản Việt gian hiện nay nằm ở đâu? Quyền lợi của người công nhân ngược với quyền lợi của đảng Việt gian cộng sản như thế nào? Như thế nào thì gọi là Việt gian? Xin mời quý bạn đọc nghe buổi nói chuyện của luật sư Đinh Thạch Bích từ California.

Đoạn 1 Đoạn 2 Đoạn 3

Một người xử dụng mạng Internet để tham gia các diễn đàn chính trị Paltalk bị công an CSVN bắt giữ

Theo một nguồn tin từ http://vn1info.com/mylinhng thì cô Nguyễn Thị Bảo Phương, là một người xử dụng mạng Internet, với 2 tên hiệu là Semaibenanh và Tham_mong2001 để tham gia vào các diễn đàn chính trị trên hệ thống Paltalk đã bị công an CSVN bắt giữ và khép vào các tội sau:

1) Tội vào các diễn đàn chính trị để đánh phá nhà nước
2) Tội bôi nhọ chế độ đương nhiệm, làm mất uy tín và danh dự của chế đô. CS với thương trường quốc tế.
3) Tội gởi bài viết chống chế độ và sỉ nhục các lực lượng công an và quan chức có thẩm quyền tại VN.
4) Tội lưu giữ tài liệu chính trị trong email và kết thân với những người đả phá chế độ
5) Tội đả kích giới báo chí và buộc báo Tuổi Trẻ phải ngó đến và lên tiếng giùm các dồng bào biểu tình, và tiếp tay cho bọn phản động làm cuộc phỏng vấn dân oan.

Bản tin của http://vn1info.com/mylinhng còn cho biết thêm:

"Cô Nguyễn Thị Bảo Phương, sinh năm ngày 6/9/1982, hiện đang làm việc cho một Công Ty Cổ Phần Dược Phẩm Mekophar chuyên về các mặt hàng thuốc tây và nước biển.

Vào hôm thứ sáu, ngày 6 tháng 6 năm 2007, lúc 10:30 sáng, cô Bảo Phương đã mang bánh mì đến tiếp tế cho dân oan đi khiếu kiến tại Văn Phòng Quốc Hội 2, 194 Hoàng Văn Thụ và cầm điện thoại liên lạc trực tiếp với tên hiệu Nguyennamphong đang cầm microphone trên diễn đàn TNTDCNDVN, để tường thuật những diễn biến của cuộc biểu tình. Cô đã không ngờ hành động của cô đã bị công an VC theo dõi sát nút. Cô về đến nhà và trở ra đi vào dịch vụ internet để tường thuật sự việc cho các diễn đàn Paltalk thì cô đã bị bắt tại ngay dịch vụ, với sự hiện diện của 6 công an thành phố, 3 công an trên bộ, vài công an khu vực, và được chở đến Văn Phòng Công An số 4 Phan Đăng Lưu."

Cũng theo http://vn1info.com/mylinhng thì cô Bảo Phương đã bị công an đánh đập tàn nhẫn, hăm dọa và bắt viết hàng chục trang giấy tự kiểm điểm.

Nhật Ký Tham Gia Đòi Nhân Quyền

TƯỜNG THUẬT VỀ NHỮNG NGÀY CÙNG BÀ CON CÁC TỈNH
PHÍA NAM BIỂU TÌNH ĐÒI LẠI TÀI SẢN BỊ CƯỚP ĐOẠT PHI PHÁP
TẠI VĂN PHÒNG ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI 194 HOÀNG VĂN THỤ

Thứ hai: 02 .07 . 2007

Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến Văn Phòng Đại Biểu Quốc Hội Vụ Công Tác Phía Nam, là một công dân của thành phố Sài Gòn với kinh nghiệm hơn 10 năm đi đấu tranh kiện tụng, tôi quá rõ về vai trò bù nhìn của đại biểu quốc hội, họ vẫn không làm được trò trống gì ngoài việc ngồi chơi xơi nước chờ đến tháng lãnh lương mà thôi.Còn trong các cuộc họp thì đua nhau ngủ gật và giơ tay biểu quyết như những cỗ máy vô hồn, thi thoảng họ cũng giở trò chất vấn tỏ ra có sinh hoạt dân chủ. Nhưng họp xong thì đâu vẫn hoàn đấy, mọi bế tắc của xã hội vàđất nước vẫn y nguyên như cũ, nạn dân oan, bất công vẫn ngày một chồng chất hơn trước....

Khi tôi hỏi thăm một số bà con thì được biết ở đây họ không nhận đơn của công dân mà yêu cầu bà con qua số 210 đường Võ Thị Sáu phường 7, Quận 3 mà nộp. Bà con các tỉnh nhất quyết không đồng ý, họ tuyên bố sẽ ở lại đây chờ cho đến khi nào Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thân chinh vào đây giải quyết trả lại tài sản mà họ đã bị chính quyền địa phương tước đoạt thì họ mới trở về.

Cũng như nhiều lần trước, các quan chức tham nhũng sử dụng chiêu bài vận động đưa bà con trở về các tỉnh thành , sau đó họ báo cáo lên trung ương trả lời các cơ quan báo đài về kết quả giải quyết Khiếu nại -Tố cáo của người dân là không có cơ sở và ra quyết định bãi đơn của họ. Tôi không hề ngạc nhiên vì gia đình tôi đã từng gặp phải, mặc dầu chúng tôi có đầy đủ giấy tờ nhưng họ không xem mà chỉ sài luật rừng thôi.

Thứ tư: 04.07.2007

Tôi gặp chị Vũ Thanh Phương ở Đồng Nai cũng có mặt tại đây, sau nhiều năm tạm trú tại số: 1 Mai Xuân Thưởng - Hà Nội, chị Thanh Phương trở về với vô số Công văn, quyết định, … Nhưng chính quyền vẫn ì ra mặc cho người dân tới lui nhiều lần họ vẫn kiên trì bảo vệ “thành quả tham nhũng”.

Thứ năm 05.07.2007

Tôi đến muộn, thấy họ đóng cổng rào lại chỉ chừa đủ cho 1 người đi ra, vào. Bà con nói sáng sớm hôm nay họ đóng luôn cửa Văn phòng không cho bà con vào nghỉ ngơi ở tiền sảnh như ngày trước. Vì nhà vệ sinh ở trong văn phòng cho nên việc đi tiêu, đi tiểu của Bà con gặp trở ngại rất lớn.

Nghe tiếng ồn ào la hét của Bà con kêu cứu tôi chạy vội ra đường, thấy đám đông vì công an vừa bắt người thanh niên bán bánh mì dạo, đánh cho anh ta một trận nên thân, chỉ vì đã dám đem bánh mì đến bán cho dân biểu tình mà không được sự cho phép của Chính quyền CSVN. Có lẽ đây là luật do Chính Quyền CS địa Phương mới ban hành để đối phó với dân biểu tình chúng tôi bằng cách nghiêm cấm việc mua bán tiêu thụ bánh mì ở khu vực phường 9, Quận Phú Nhuận chăng ?

Buổi chiều một số người thuộc các cơ quan đoàn thể của Quận Phú Nhuận cùng người của Văn phòng trung ương đảng CSVN yêu cầu bà con không được ở lì tại văn phòng quốc hội 2 nữa mà nên về địa phương. Tôi đáp lại rằng: "Chúng tôi bị tước đoạt tài sản nên mới phải sống cảnh lang thang nơi hè phố, lề đường, những người dân lương thiện chúng tôi đến đây để đòi chính quyền trả lại tài sản hợp pháp cho mình người chây lì trơ tráo mới là các người đấy".

Thấy người dân vây quanh quá đông chất vấn làm chúng bối rối và cũng quá xấu hổ không thể trả lời được gì cho bà con, nên bọn họ len lén đi cửa sau chuồn mất.

Thứ sáu: 06.07.2007

Hôm nay mưa nhiều một số bà con bị ướt và đổ bệnh vì không đủ chỗ trú mưa, các Mẹ, các Dì lớn tuổi được ưu tiên dồn vào sát cửa tiền sảnh để tránh những cơn mưa cơn gió giật mỗi lúc một mạnh hơn do ảnh hưởng của cơn bão số 1. Mọi người động viên nhau cố gắng chịu đựng và chờ ông Nguyễn Tấn Dũng đi thăm Ấn Độ về sẽ giải quyết cho họ. Mọi người cùng nhau góp tiền mua bạt che thêm vì số lượng người bà con các tỉnh dồn lên mỗi ngày một đông hơn.

Chiều nay bọn an ninh mật vụ CS lại cản trở không cho người thanh niên bán nước uống chở đến chỗ bà con, đợi đến khi trời tối hẳn bọn an ninh CS thành phố vắng dần thì anh ta mới dám chở đến bán cho bà con. Thật là một lũ đê hèn, thế mà năm nào chúng cũng đưa nhau lên dán vào ngực đủ loại huân, huy chương, nào là những danh hiệu "anh hùng các lực lượng vũ trang bảo vệ xuất sắc vì an ninh cho Tổ quốc, vì cuộc sống yên vui và hạnh phúc của nhân dân !!!!"

Thứ bảy: 07.7.2007

Hôm nay ra đến nơi tôi thấy ngay bản thông báo với nội dung sẽ nhận đơn khiếu nại - tố cáo của bà con ở Văn phòng tiếp dân của trung ương đảng CSVN và nhà nước tại số 210 Võ Thị Sáu phường 7, quận 3 thành phố. Bà con được một buổi vui vẻ khi đọc xong cái thông báo vớ vẩn chỉ dùng để gạt được trẻ con lên 3 mà thôi. Bởi vì chúng tôi đã gửi đơn rất nhiều cho họ nhưng đều bị quẳng vào sọt rác hoặc bán cho mấy chị gánh ve chai, giờ đây họ lại yêu cầu nộp tiếp thì quả là một sự lừa gạt trắng trợn. Bà con còn nói họ sẽ làm 01 bản kiến nghị yêu cầu thủ tướng đóng cửa ngay cơ quan này để tiết kiệm ngân khố quốc gia.

Trưa nay mưa lớn quá mọi người không đi mua cơm được, gọi điện thoại nhờ quán cơm đưa đến chị bán cơm quan sát khắp chung quanh rồi mới dám chạy xe vào. Hôm nay là ngày nghỉ nên lũ an ninh mật vụ CS ít hơn mọi hôm. Trong số an ninh CS này cũng có ít người còn sót chút ít lương tâm nên thông cảm với hoàn cảnh bi đát của bà con biểu tình mà làm ngơ cho.

Chủ nhật ngày 08.07.2007

Hôm nay bà con các tỉnh gần thành phố như Long An, Tiền Giang... đã về thăm gia đình và để xin thêm viện trợ từ người thân. Đã 4 ngày qua họ khoá cửa không cho họ vào sảnh các Mẹ, các Dì lớn tuổi nằm ngồi la liệt dưới đất trông thật đau lòng. Vì thiếu nước sinh hoạt nên nhiều người bị tiêu chảy và nổi mẩn đỏ ngứa khắp người toàn thân, đa số bà con đều bị cảm cúm và đau đầu. Ngay cả tôi là người trẻ nhất trong đoàn quân khiếu nại mà ngày nào cũng phải uống thuốc giảm đau, thì việc các Mẹ, các Dì lớn tuổi bị bệnh là lẽ đương nhiên không làm sao tránh được. Mỗi ngày tôi và Chị Vũ Thanh Phương đều đem theo thuốc giúp cho bà con bị bệnh mặc cho bọn an ninh mật vụ tuyên truyền với bà con các tỉnh xa mới đến rằng tôi là người do công an CSVN cài vào đang tìm cách lấy thông tin và chụp mũ để bắt dân đi biểu tình khiếu nại. Tôi biết rằng từ lúc này trở đi họ sẽ tìm nhiều cách để trả thù tôi vì cái tội bị tước đoạt tài sản mà dám đứng lên tố cáo chính quyền CSVN.

Thứ hai 10.7.2007

Sáng nay một số quan chức ở Văn phòng trung ương đảng CSVN lại qua đưa giấy mời bà con Tiền Giang về địa phương để giải quyết, bà con bảo nhau nên về một ít xem giải quyết ra sao. Vì nếu về hết số bà con còn lại sẽ rất dễ bị công an đàn áp. Và nếu lần này họ cưỡng chế được dân khiếu kiện thì chắc rằng sẽ mãi mãi đóng cửa luôn toà nhà Quốc Hội CS 2 này. Bởi vì hiện nay người dân khiếu kiện hầu như đã chiếm giữ toàn bộ khuôn viên của Toà nhà và mặt tiền đường của toà văn phòng và làm mọi hoạt động của nó bị tê liệt.

Thứ ba 11.07.2007

Sáng nay một số bà con tỉnh Bến Tre đi bộ diễu hành biểu tình khắp các đường phố Sài Gòn, những người còn tại bám giữ văn phòng quốc hội CSVN 2 thì bắc loa kêu gọi Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng ra giải quyết, yêu cầu Quốc Hội 2 mở cửa để người dân già được vào trú mưa nhưng họ vẫn án binh bất động mặc cho dân chúng kêu gào thảm thiết.... Thế đấy cái chính quyền CSVN mà không một ngày nào không tự nhận mình là của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân là như vậy đấy !!!

Thứ tư 12.07.2007

Tôi và chị ruột là Lư Thị Thu Trang cùng với bà con Bến Tre, Tiền Giang, Kiên Giang, Bình Thuận, Bình Định xuống đường diễu hành ra trung tâm TP Sài Gòn.

Đoàn chúng tôi gồm tất cả 39 người thì an ninh mật vụ cùng cảnh sát 113 , Thanh Tra giao thông, "Thanh niên tình nguyện", công an phường cùng đi kèm rất chặt chẽ, những nơi đoàn biểu tình đi qua thì quân của Bộ Chỉ Huy quân sự với lực lượng của họ kéo ra xem với dân biểu tình. Chúng tôi đi đến đâu họ lập tức rải quân đầy khắp các nẻo đường chúng tôi đi qua để ngăn chặn người dân tiếp xúc với đoàn biểu tình. Khi trời đổ mưa to, chị em chúng tôi vào nhà thờ Đức Bà trú mưa, họ vẫn cho người rình mò theo xem chúng tôi có tiếp xúc với ai không ? Đến 1giờ chiều tôi về đến Văn phòng tiếp dân của Đảng CSVN thì hay tin công an vừa cướp đi hơn 50 thùng mì tôm của một người tốt bụng dấu tên thuê xe chở đến cung cấp cho bà con.

Hôm nay đã là ngày thứ 9 tôi tham gia cùng đoàn người biểu tình , không biết đến khi nào thì Thủ tướng CSVN mới nghe được tiếng kêu cứu thảm thương của những người nông dân Nam Bộ bị cướp nhà, cướp ruộng đất, bị đánh đập tàn bạo trong các vụ án oan sai tù đầy nhiều năm....và giải quyết cho họ ??? Trong khi đó nạn tham nhũng từng ngày từng giờ lại leo cao luồn sâu mà chính phủ trung ương bất lực vẫn thờ ơ không có biện pháp gì để xử lý , chính quyền chỉ bưng bít sự thật với dân chúng trong nước chứ không thể che dấu được dư luận đồng bào hải ngoại và bạn bè quốc tế. Sau sự việc này tôi nghĩ rằng họ sẽ có cái nhìn khác đi về cơ quan quyền lực tối cao của nhà nước CS Việt Nam ta, những bất công mà người dân trong nước đang gánh chịu sẽ là đề tài nóng bỏng mà chính phủ phải đối mặt trước dư luận thế giới.

Người viết nhật ký biểu tình tại Sài Gòn
Công dân Lư Thị Thu Duyên

Thư cảm ơn của Luật sư Lê Quốc Quân

THAY LỜI CẢM ƠN

Tôi bị tù 100 ngày và đã được tự do.

Tôi không thể nói hết bằng lời sự biết ơn của mình về những tình cảm lớn lao và nỗ lực phi thường mà bạn bè, thân hữu đã dành cho tôi và gia đình trong thời điểm khó khăn.

Khi còn ở trong tù, có những lúc căng thẳng tột độ, tôi luôn tự an ủi mình rằng: Bạn có thể ngã gục bất công trong tù ngục nhưng tự do, dân chủ và nhân quyền cho đồng bào là điều phải khắc cốt ghi tâm, triệu triệu người đang sẻ chia giá trị đó và đang cùng bạn bước đi.

Sự tự do thôi thúc tôi lên tiếng đòi tự do cho các đồng chí, đồng nghiệp của tôi, mà trước hết là cho cộng sự của tôi - Luật sư Trần Thị Thùy Trang - một con người khiêm tốn và giản dị, chỉ ưa phục vụ mọi người.

Sự tự do của tôi cũng cho phép chúng ta tự hào vì những tranh đấu liên tục và dứt khoát trong từng vấn đề pháp luật cũng như ngoại giao trên đường đua kiếm tìm công lý. Nó thể hiện giá trị và sức mạnh của một nỗ lực chung.


Hơn thế, tôi cho rằng sự tự do của tôi là một phép mầu. Giữa bốn bức tường nhà giam, tôi cảm nhận được rất rõ những nổ lực cả trong và ngoài, cả trần thế lẫn siêu nhiên, từ những chữ ký vang dội và cả những lời cầu nguyện âm thầm.

Tôi mang ơn huyền cơ.

Bởi thế, để tri ân tất cả, tôi xin nhắc lại lời trong Kinh Thánh, cuốn sách mà một dấu chấm dấu phẩy trong đó cũng là vĩnh hằng: "Tôi sẽ đấu một cuộc đấu cao đẹp, chạy hết quãng đường và giữ vững niềm tin". (2Tm 4,7)

Hà Nội ngày 8 tháng 7 năm 2007

LS. Lê Quốc Quân
(chữ ký)