Hiển thị các bài đăng có nhãn Phóng sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phóng sự. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2007

Bà Con Dân Oan Hãy Tiếp Tục Biểu Tình Khiếu Kiện

Bà Con Dân Oan Hãy Tiếp Tục Biểu Tình Khiếu Kiện
Lời kêu gọi của Đảng Vì Dân

Kính thưa Bà Con Dân Oan các tỉnh thành,

Kể từ ngày nhà nước dùng vũ lực giải tán cuộc biểu tình khiếu kiện trước Văn phòng 2 Quốc Hội và áp giải bà con về tỉnh nhà vào đêm 18/7 rạng 19/7 đến nay, Uỷ Ban Nhân Dân các tỉnh đã không hề “giải quyết một cách thấu tình đạt lý cho bà con” như họ đã hứa. Ngược lại, cơ quan an ninh còn công khai tra vấn, hăm doạ, cô lập… nhiều Bà Con Dân Oan.

Đây là một thái độ thiếu thiện chí của Uỷ Ban Nhân Dân các tỉnh. Nó hoàn toàn đi ngược lại lời cam kết của các cán bộ lãnh đạo tỉnh khi tiếp xúc với Bà Con tại Văn phòng 2 Quốc Hội.

Thưa Bà Con Dân Oan,

Điều 74 của bản Hiến Pháp 1992 nước CHXHCNVN quy định rằng: “Công dân có quyền khiếu nại, quyền tố cáo với cơ quan Nhà nước có thẩm quyền về những việc làm trái pháp luật của cơ quan Nhà nước.” Mặt khác, Hiến pháp cũng quy định là: “Mọi hành vi xâm phạm lợi ích hợp pháp của công dân phải được kịp thời xử lý nghiêm minh. Người bị thiệt hại có quyền được bồi thường về vật chất và phục hồi danh dự.”

Mặt khác, Nghị Định 197/2004/NĐ-CP cũng đã có những quy định rõ ràng về bồi thường, hỗ trợ và tái định cư khi Nhà nước thu hồi đất của nhân dân.

Bởi thế, việc đồng bào dân oan biểu tình khiếu kiện để đòi lại tài sản, đất đai của mình là hoàn toàn chính đáng và hợp pháp.

Nhằm tạo áp lực buộc nhà nước CSVN phải thực thi công lý, chúng tôi kêu gọi Bà Con Dân Oan các tỉnh hãy mạnh dạn cùng nhau kéo về Sài-gòn hoặc Hà Nội, để tiếp tục tập trung biểu tình khiếu kiện cho đến khi các trường hợp oan sai được giải quyết cụ thể.

Chúng tôi sẽ tiếp tục yểm trợ tích cực cho nỗ lực đấu tranh vì lẽ phải, vì công lý và vì sự sống còn của Bà Con Dân Oan khắp các tỉnh thành; theo chủ trương đấu tranh cho công bằng xã hội và quyền lợi của dân nghèo của Đảng Vì Dân.

Trân trọng kêu gọi.
Ngày 26 tháng 07 năm 2007

Nguyễn Công Bằng
Đại diện Đảng Vì Dân

Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2007

Giọt Nước Mắt... Bụi Đời

“Nói thật, hai ngày rồi chú chưa có hột cơm trong bụng, đói hoa cả mắt”- người đàn ông da sạm nắng, tay run run bưng cốc nước hướng cái nhìn khắc khoải nửa như van xin về phía tôi.

Họ - những con người lang thang, không nhà cửa, không nghề nghiệp, lẳng lặng như chiếc bóng bên lề cuộc đời, thường quay mặt đi để giấu giọt nước mắt tủi cực chực trào ra.

Đi bụi vì... thích

Gió từ sông Sài Gòn thốc từng đợt mang không khí mát rượi lẫn mùi tanh nồng của nước. Đang tìm chỗ nghỉ trưa, tôi lò dò lại gần ba người đàn ông đang ngủ vùi dưới chân cầu Sài Gòn. Tiếng xe chạy rầm rì, tiếng gọt dừa rất ngọt của anh bán dừa cứ sột sột, đều đều đơn điệu, buồn tẻ. Người đàn ông to, mập, đang say giấc vẫn không quên quàng tay giữ chặt chiếc xe đạp cũ. Một đôi dép nhựa sứt quai gối đầu, tấm mền rách và ít quần áo lỗ chỗ thâm kim của anh treo vất vưởng trên cổ xe. Rất thính nhạy, anh mở to mắt nhìn tôi cảnh giác. Hàng chân mày tỉa tót kỹ lưỡng, anh mặc quần đen nên nhìn vào tôi tưởng là bà béo ị nào đó. Vẻ mặt bặm trợn mà nói chuyện hiền lành, anh hỏi:

- Sao không về nhà mà ra đây nằm?

- Chán, mới bỏ nhà đi bụi.

- Mấy bữa nay ngủ ở đâu?

- Vỉa hè.

Thứ ngôn ngữ cụt ngủn, cộc lốc pha chút bất cần của dân bụi vận vào tôi lúc nào chẳng hay. Tôi buột miệng:

- Mới lên chưa có việc làm à? Theo tui lượm bọc đi, ngày cũng kiếm được vài chục. Tối tui hay ngủ ở vỉa hè ngoài Hàng Xanh ấy. Ở đó có đứa cỡ tuổi cô hoặc nhỏ hơn cô tận Đà Nẵng vào, tụi nó cũng đi lượm bọc”. Tuấn “Vũng Tàu” - người đàn ông chết tên với địa danh quê mình cho biết. Không vợ con, không giấy tờ lận lưng, một mình Tuấn lên Sài Gòn sống bằng nghề lượm bọc mười mấy năm rồi. Lâu lâu anh cũng về thăm nhà nhưng chỉ vài hôm lại đi. Người ở quê anh không biết thằng Tuấn đi đâu, làm gì trong suốt thời gian đó, chỉ thấy lúc nào về bộ dạng của anh cũng lê thê lếch thếch với chiếc xe đạp cà tàng, vẫn nghèo rớt mồng tơi dù đã gần 30 tuổi...

Tôi hỏi: “Tắm ở đâu?”. “Dưới đó”. Nhìn khúc sông Sài Gòn đang lặng lờ chảy, chỗ nào nông, sâu, làm sao biết. Thấy tôi ái ngại, anh cười khẩy: “Ngoài mé sông có bậc thềm, đứng đó tắm, giặt tại chỗ, phơi đồ ở mấy lùm cây kia kìa. Anh chỉ về phía những bụi cỏ khô cháy, rậm rạp đến xác xơ mà một thằng nhóc vừa chui vào phóng uế; có vài bộ quần áo cũ nhăn như miếng giẻ lau nằm rạp trên ngọn cỏ lất phất theo gió. Ban ngày nằm đây ngủ, đêm xuống anh đi lượm, mệt quá thì lăn lóc đâu đó ngủ bừa.

Những mảnh đời côi cút

Rời cầu Sài Gòn, tôi lần về hướng chợ Thủ Đức. Có khá nhiều người sống bằng nghề móc bọc, vác bao đi thất thểu cố tìm cái gì có thể lượm để bán. Đêm xuống thật nhanh, mới nắng vàng tươm, nóng hầm hập giờ lại mát dịu như tấm khăn voan. Tôi theo chân hai cậu nhóc đi chân đất, da đen nhẻm, còm nhom, mặc độc chiếc quần tà lỏn, mái đầu lơ thơ khét nắng. Hai cậu bé độ 9, 10 tuổi ôm một đống cây sắt vừa lượm được kéo lê vô vỉa hè. Thằng nhỏ phanh cái bao tời con cho thằng lớn bẻ cong bỏ vào. Tôi lại gần hỏi:

- Hai em lượm ở đâu vậy?

- Hỏi chi? Để lượm hả? - thằng nhỏ hỏi ngược. Thằng lớn nạt:

- Ăn cắp chớ đâu.

Vừa nói, nó trân gân đạp cong cây sắt, mắt láo liên như sợ ai nhìn thấy. Tôi nói như tạo sự an tâm:

- Tui cũng mới đi lượm bọc, chưa có chỗ ngủ, tối ngủ ở đâu cho tui theo với!

- Tụi tui đi bụi, không có nhà, ngủ ở chợ đầu mối - thằng nhỏ trả lời thành thật. Nó ngây thơ, thiệt thà bao nhiêu thì thằng lớn khôn ranh, lọc lõi bấy nhiêu:

- Thôi xạo quá bà ơi, đừng có giả điên!

Nó lôi bao sắt đi xềnh xệch rồi như nặng quá nó bảo: “Mày vác đi!”. Thằng nhỏ ghé vai, mím chặt môi cho thằng lớn đặt lên, mấy ký sắt oằn vai khiến thân thể ốm như que tăm của nó lảo đảo. Nó hỏi tôi bằng một giọng hụt hơi:

- Bà nói thiệt không, chứ ba mẹ bà đâu, hổng ai nuôi bà hết hả, mà sao thấy bà thơm dữ vậy?

Câu nhận xét vừa ngây ngô vừa thành thật của thằng nhỏ làm tôi bật cười:

- Thì mấy ngày rồi tui mới được tắm chứ bộ, tui không có ba mẹ...

Thằng nhỏ hồn nhiên quá khiến tôi bối rối. Tôi hỏi như cố lấp liếm những lời nói dối:

- Còn em thì sao?

- Từ nhỏ “tự nhiên” tui lớn lên, không có ai nuôi hết, đi lạc, lượm bọc nilon tới giờ. Mặt nó thoáng buồn xo, rồi nó lại cười toe khi thấy cuộn thước dây ai đó làm rớt. Thích thú như vừa lượm được món đồ chơi quý, nó kéo ra rút vào đến tội nghiệp. Lục lọi trong đống rác bên đường, hai đứa nhỏ lôi ra ống nhựa dài ngoằng, kéo lê dưới lòng đường một cách mệt mỏi.

Đi từ chiều tới giờ mà cái bao tời con của hai đứa chỉ được mấy cây sắt, vài vỏ lon sữa bò, một bọc bánh sandwich đã “quá đát” người ta vứt lẫn trong thùng rác trước nhà. Thằng nhỏ hí hửng phủi lớp bụi bám ngoài bọc bánh mốc thếch, mở ra lấy một cái nhai nhồm nhoàm. Đưa cho tôi nguyên bọc, nó bảo: “Ăn đi, ngon lắm!”. Thằng lớn giật lại: “Chê thì thôi, để tao, mà sao bà cứ lẽo đẽo theo tụi tui vậy?”. Ánh mắt nó nhìn tôi dè chừng. Thỉnh thoảng nó đi tụt lại phía sau để canh chừng như sợ tôi giật mất “chiến lợi phẩm”. Nó sợ cũng phải, dân lượm bọc thường hay chôm đồ của nhau, hở một chút là mất... Lâu lâu, nó kéo thằng nhỏ lại xầm xì cái gì đó, thằng nhỏ nghe xong cười khì: “bả” không có nhà thiệt mà, hay mình chỉ “bả” ra ba trong một hen!”.

- Ra đó mấy thằng đó “làm thịt” bả ráng chịu! Thằng lớn nói xong mắc cỡ nhìn tôi cười ngượng nghịu.

Đã khá khuya, chợ tan, lòng chợ vắng hoe. Hai thằng nhỏ ngập ngừng trước đống rác ngay chợ Thủ Đức. Tụi nó không dám vào bởi có người đàn bà phục phịch, xăm cặp mắt sắc lẻm án ngữ ở đó, bà “đôn” vào bao những gì chú bé đi cùng nhặt được từ đống rác. Còn một chồng bao lành lặn để gần đó chưa dùng đến, hai chú nhóc lại nhìn săm soi:


- Dì Chín, cho con cái nghen!

- Để đó, thằng nào lấy tao đập què tay - cất giọng the thé bà quát. Rồi bà sấn lại nhìn kỹ coi có mất cái nào không. Hai thằng nhóc rụt cổ, thằng lớn moi trong bịch rác cố tìm cái bao lớn hơn nhưng không có, bực bội nó quay sang quát tôi:

- Đã bảo bà đừng theo tụi tui rồi mà, bà có tiền trong túi á, đi thuê phòng mà ngủ, cứ theo ám không à! Thằng lớn thật tinh mắt, nó nhìn thấy vài chục ngàn trong túi quần tôi lòi ra vì sơ ý. Tôi cười giả lả:

- Có ít à! Để dành ăn chớ.

Thằng nhỏ nhìn tôi mủi lòng bảo:

- Hay bà về chợ Tam Bình trước đi, bà xin khuân, bốc hàng cho mấy chủ vựa ở đó, một đêm người ta trả cho bà 50.000 đồng lận, có chỗ ngủ, tụi tui còn phải đi lượm nữa, thằng Tí Chuột nó không thích cho bà theo. Tôi đứng nhìn theo hai dáng nhỏ liêu xiêu khuất sau con hẻm, chẳng biết đêm nay tụi nó có lượm thêm được nhiều thứ!?

Chợ đầu mối Tam Bình 12 giờ đêm mà nhộn nhịp như ban ngày. Đèn đường sáng choang, tấp nập những xe cút kít, xe tải chở hàng... Nhịp sinh học của những người ở đây dường như bị đảo lộn, công việc mưu sinh cuốn hút khiến người ta quên mất giấc ngủ đêm. Thằng nhóc chừng 10 tuổi trải bao trên đám cỏ gần cổng ra vào ngủ chập chờn. Tôi vừa ngồi xuống cạnh liền bị nó đuổi thẳng: “Chỗ này có người nằm rồi, bà đi chỗ khác đi”. Định hỏi nó dăm ba câu, nhưng thấy mắt nó mỏi nhừ, tôi lại thôi.

Ngang qua những khuôn mặt túa mồ hôi đẩy những xe cút kít hàng đi vội vã, có em chừng 8, 9 tuổi cởi trần trùng trục làm xăng xái, gương mặt tươi tỉnh; có bác xích lô già đang co ro trong “tổ ấm” của mình đợi khách. Vài anh bảo vệ nhìn chằm chằm từng dòng người qua lại, như chờ có tên trộm nào chạy qua là “thộp cổ”.

Thằng bé tên Minh đẩy một lúc hai chiếc cút kít nhiệt tình chỉ cho tôi chỗ ngủ. Rồi nó dắt tôi lại làm quen với một chú bé bằng tuổi nó. Không biết Minh đã nói gì mà thằng nhóc gặp tôi ngơ ngác: “Nó nói em lại chị cho em đồ hả?”. Tôi phì cười: “Ừ!”. Thằng nhóc mở to đôi mắt nhìn tôi chờ đợi. Gương mặt nó bầu bĩnh, lem luốc, như thể mấy ngày không được tắm: “Nói chuyện với chị chút nha! Em ở đây với ai, ba mẹ đâu ?”

- “Biết chết liền!”.

Thằng nhỏ trả lời cộc lốc, nhưng rồi lại cho tôi biết trước đây nó cùng cu Sún, bé Bẻo, thằng Tèo lượm củ cải dạt ở chợ Cầu Muối. Đêm xuống, chờ chủ vựa phân hàng, những rau, củ dạt đổ đi, tụi nó xúm lại lượm lặt, sáng ra phân thành “mớ” bán lẻ. Bây giờ chợ Cầu Muối giải tỏa cũng đồng nghĩa với miếng cơm bị cắt mất, tụi nó lên đây kiếm sống. Trong đám bạn đi cùng, có đứa có mẹ mà chẳng có ba, có đứa “tự nhiên” lớn lên như nó với thằng Tèo ở gầm cầu Ông Lãnh.

Có ai đó vừa ngang qua chỗ chúng tôi ngồi văng tục mắng yêu nó. Tiến còi (tên thằng bé) nhe hàm răng sún cười hì. Nó hất mặt về phía bờ tường chỉ: “Ngủ bên kia kìa”. Tôi nhìn theo, thấy mấy con người nằm lấp xấp ngủ ngon lành trên manh chiếu rách trải dưới nền đất lạo xạo đá cuội. Mặc cho mấy chị hàng rau, củ sát cạnh xăng xái gọt, bưng bê, xê dịch, ồn ào... thỉnh thoảng thằng bé nằm ngoài cựa quậy nó gãi khắp mình vì ngứa ngáy, muỗi chích tứ phía... Tấm mền ngắn cũn không đủ che hết bàn chân mốc thếch, đen sì của nó.

Tiến còi dắt tôi tìm chỗ ngả lưng sau khi tôi dúi cho nó vài đồng ăn kẹo. Trải tấm chiếu rách bươm mà nó giấu ở một góc khuất nào đó xuống khoảng đất trống, nó nằm cựa quậy một lúc thì ngáy khò. Tôi ngồi cạnh thằng bé ngả lưng qua đêm. Ý nghĩ những nguy hiểm xung quanh rình rập khiến tôi không sao chợp mắt. Bất giác tôi đưa tay vuốt nhẹ má Tiến còi, nhìn nó vùi mình vào giấc ngủ hồn nhiên không trăn trở, mặt buồn như phủ một lớp sương giá, tôi chắc trong trái tim nhỏ của nó cũng cồn lên sự khao khát được vỗ về. Giá mà những người mẹ, người cha không đang tâm vứt bỏ núm ruột mình thì đâu có những Tiến còi, bé Bẻo... sống cù bất cù bơ trong cảnh đói rách, thiếu thốn tình thương. Vậy mà nhiều đứa trẻ được nuông chiều, yêu thương, sống sung túc trong cảnh giàu sang thì lại bỏ nhà đi bụi khiến mẹ cha khóc hết nước mắt.

Một đêm ngồi ăn hủ tíu trên đường Võ Văn Ngân, tôi được nghe tâm sự của hai bà mẹ đi tìm hai đứa con gái bỏ nhà theo “tiếng gọi tình yêu”. Một bà than thở: “Ở nhà mở mắt ra là réo mẹ ơi con đói bụng, mẹ ơi con nhức đầu... không biết nó ra ngoài có được ăn no, tối ai đắp chăn cho. Đêm nghe tiếng kéo cửa rột rột, tôi cứ tưởng nó về mà đâu phải. Bưng chén cơm cứ nghĩ tới nó là nước mắt lưng tròng, nuốt không nổi!”. Bà kể: Một thằng lang thang bảo có gặp con bé ốm nhách, đen thui sống cùng thằng bụi đời trong căn chòi lá gần Saigon Water Park . Tụi nó lấy mì tôm sống nhúng nước sông cho nở rồi ăn, con bé chỉ có một bộ đồ mặc trên người nên khi tắm sợ ướt, nó treo đồ trong lùm cây, trần trụi trầm mình xuống sông. Thằng đó thấy tội nghiệp cho cái quần đùi mặc đỡ.

Bà mẹ tới tìm con, bà băng qua những bãi đất bồi lắng bùn đặc quánh, mênh mông, vắng bóng người, nhiều lần thót tim vì sợ. Người cha thì lầm lì không nói, ông quá đau lòng đã bỏ mặc đứa con gái “muốn làm gì thì làm”. Đã mấy lần ông lặn lội tìm nó về nhốt lại, dỗ dành, đe nẹt, nhưng rồi nó cũng trốn đi. Căn chòi lợp bằng lá dừa mà con bà ở nằm heo hút dưới rừng dừa nước rậm rạp. Nó sơ sài đến nỗi chỉ cần cơn gió mạnh thổi qua là mọi thứ có thể bị cuốn bay. Dưới nền là đống rơm khô mà nhìn vào người ta cứ tưởng lót ổ cho heo con nằm. Không gặp con gái mà gặp thằng bụi, bà khóc lóc, năn nỉ tha cho con gái bà, năm nay nó chỉ mới 15 - cái tuổi còn bồng bột, nông nỗi. Hôm sau, bà tìm đến thì căn chòi chỉ là đống tro tàn. “Nó đốt nhà đi rồi!” - giọng bà thảng thốt, đau khổ. Những cô con gái “rượu” của hai bà mẹ, có biết từng đêm hai bà rong ruổi khắp ngõ ngách trong thành phố, chỉ mong được tìm thấy chúng.

Bài và ảnh của Lệ Loan

Bretagne (Pháp): Hội Thảo về Việt Nam và Nhân Quyền

Bretagne tháng Sáu.

Trời mưa.

Mưa từ cửa ngõ Rennes vào. Mưa từ mũi cực Tây Brest xuống. Mưa từ miệt dưới Vannes, Quimper thổi ngược lên. Một, hai trăm cây số vẫn còn gần so với Paris, Poitiers. Ba trăm cây số hơn nhưng không làm sờn lòng những đấu sĩ đã vào tuổi bát tuần, hay “thất thập”... nản chí. Các cụ đã tuần tự về Langueux từ ngày trước chuẩn bị sẵn sàng. Chiều chù nhật 24 tháng 6, già trẻ “tỵ nạn” nào ngại chi “đưởng xa ướt mưa”, cùng tề tựu về. Để quyết tâm nói rõ cho người ở vùng Bretagne biết và hiểu về nhà nước cộng sản Việt Nam. Để cho mọi người thấy rõ những nổi khổ hiện nay của dân tộc Việt. Để ai ai cũng thấu hiểu những khó khăn tù đầy hiện tại của những người tranh đấu trong nước. Và để mong người Việt Nam tỵ nạn báo động đến các bạn láng giểng và chính quyền sở tại để tạo một áp lực ngoại giao hay kinh tế với chế độ đương quyền độc tài đảng trị ngõ hầu trả lại Tự do, Nhân quyền và Dân chủ cho nhân dân Việt Nam.

Chúng tôi là ai?

Mở đầu buổi Hội luận, đoạn phim “Vớt Thuyền Nhân Trên Biển Đông” đã khiến mọi người bồi hồi nhớ lại thuở hôm nào. Người tỵ nạn gốc Việt ta cũng như những người bạn Pháp, kẻ im lặng sống lại, người cảm động chứng kiến.

Trên một phần ba số người tham dự trong phòng là những boat-people thì làm sao quên được những ngày lênh đênh trên biển cả, mong manh trên chiếc thuyền, sau lưng bỏ lại cả một quê hương tù ngục, trước mặt là biển đen hiểm nghèo với cái khát, cái mệt, với cái chết chỉ chực chờ ập đến, nhưng với hy vọng sẽ đến bờ tự do.

Phải, chúng tôi đi tìm tự do.

- “Ở Việt Nam, trong chế độ cộng sản, chúng tôi không được nói những gì mình nghĩ. Dứt khóat, không bao giờ quay về sống trong chế độ đó!”.

Câu trả lời quả quyết của một thiếu phụ khi được vớt lên tàu tưởng đã khép lại thảm kịch nơi quê nhà để hướng về tương lai trước mặt.

Nhưng không!

32 năm sau.

Hình ảnh linh mục Nguyễn Văn Lý bị công an bịt miệng trước toà khiến những người bạn không cùng màu da cũng phải lắc đầu giận dữ, hồ chi những phận lưu vong.

Bước lên diễn đàn, nhà báo lão thành Bùi Tín đã không cầm được nổi nghẹn ngào, thưa rằng: “Nay là một người tỵ nạn, một nhà báo tự do, xin được nói cho những người không được nói bên nhà”.

Vietnam: les obstacles, les challenges et comment s'en sortir.

Việt Nam: những chướng ngại, những thách đố và những lối ra.

Qua hơn 30 phút trình bày. Người Pháp nay đã biết rõ hơn, rằng tuy những thành quả kinh tế đạt được, nhưng nước Việt Nam vẫn còn thua xa những nước láng giềng trong khu vực. Ngoài những hào nhoáng phát triển du lịch, Việt Nam vẫn là một nước không có tự do dân chủ. Nguyên nhân chính là chế độ độc quyền độc đảng hiện tại. Đây là chướng ngại cần dẹp bỏ để Việt Nam hoà nhập cùng các nước trên thế giới.

Cựu đại tá Quân Đội Nhân Dân, người đã can đảm quyết bỏ tất cả những huy chương, tin tưởng rằng tương lai của đất nước sẽ thuộc về phía những người đang vận động đấu tranh dân chủ. Ông kêu gọi mọi người hãy tập hợp cùng nhân dân Việt Nam để đấu tranh cho một Việt Nam dân chủ, đa nguyên, đa đảng, tôn trọng và thực thi quyền căn bản con người để có thể phát triển và hội nhập cùng thế giới văn minh.

Trái lại với kiểu lưỡi gỗ của phái đoàn Nguyễn Đình Bin, đại diện Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam tại Pháp, trong buổi tuyên truyền, kêu gọi đầu tư vào cuối tháng 3 vừa qua cũng tại Rennes (Bretagne, Pháp), Ban tổ chức, cởi mở và chân tình, đã mời mọi người đừng ngần ngại và hãy đặt thẳng câu hỏi đến các diễn giả. Trong gần một tiếng rưỡi đồng hồ, diễn đàn người Việt có, người Pháp có, mà đa số là những đại diện hội đoàn thiện nguyện và những sinh viên trẻ từng sang phục vụ giúp đỡ Việt Nam đã nêu lên những câu hỏi về những thắc mắc từ lãnh vực chính trị sang kinh tế, nhất là xã hội.

Mặc dù họ không chấp nhận những hành xử của nhà cầm quyền, nhưng vì lòng vị tha, vì lòng bác ái, những hội đoàn từ thiện Pháp không thể làm ngơ trước những nghèo đói, bệnh tật. Thật là, bỏ thì thương vương thì tội.

Tất cả đã được các tiến sĩ Phan Văn Song, Nguyễn Văn Trần, Võ Nhân Trí và nhà báo Bùi Tín giải đáp tháo gỡ rất khoa học và xác thật. Xác thật đến nỗi đôi lúc, khiến người đặt câu hỏi, nay được trả lời thỏa mãn, tuy thoát ra được những ray rứt. nhưng họ phải thú thật, đầu óc cứ phải bâng khuâng, vì đã vỡ lẽ là việc giúp đỡ nhân đạo của họ đã bị lợi dụng, bị đụng vào một sự thật quá phủ phàng. Nhà cầm quyền Việt Nam đã khoán trắng cho những đoàn thể thiện nguyện ngoại quốc giải quyết những thảm nạn xã hội. Thậm chí Nhà nước Việt Nam còn muốn giữ những hình ảnh đáng thương tâm đó để làm động lòng trắc ẩn phương Tây. Chưa kể đến những lạm dụng lòng bác ái thế giới để tham nhũng ăn chia, làm ăn.

Bất mãn về hình ảnh những cuộc đàn áp những nhà tranh đấu bên Việt Nam, một Nghị viên đại diện Vùng và cũng là chủ tịch hội đoàn từ thiện vùng Bretagne đã đến gặp Ban Tổ chức để xin thêm bản công bố danh sách các tù nhân lương tâm còn bị giam cầm. Ông cũng xin lá thư yêu cầu can thiệp gửi Ngoại trưởng Pháp Bernard Kouchner và lá thư yêu cầu bộ ba Mạnh-Triết-Dũng thả tức khắc những tù nhân chính trị, để sẽ in ra thêm ba mươi bản để vận động những người trong hội và những đồng Viện của ông ký tên ủng hộ. Và sau đó ông hứa ông sẽ đặt lại vấn đề về các Viện Trợ Thiện Nguyện, từ nay bắt buộc phải có điều kiện Nhân quyền và Dân chủ, với Hội đồng trong vùng.

Đặc biệt, sự có mặt của 3 phóng viên của 3 nhật báo. Thông tín viên của báo “Ouest-France” đã ở lại trò chuyện cùng các diễn giả và đã hỏi Ban Tổ chức cho mượn CD tài liệu “Vớt Thuyền Nhân” và “Linh Mục Lý Bị Bịt Miệng Trong Phòng Xử” để viết bài đăng đầy đủ cho tuần sau.

Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách

Buổi hội luận đã chấm dứt từ lâu. Mưa vẫn phủ ngoài trời như lúc mới đến. Mưa không giữ được chân người. Nhưng có lẽ tình người đã khiến ai nấy chưa muốn rời. Ngoài phòng giải lao, không còn phân biệt diễn giả, khán giả, nhà báo hay hội đoàn, Pháp hoặc Việt, mọi người vẫn còn đó tiếp tục chia sẻ nhau những suy nghĩ về những người cùng khổ bên kia trời.

Văng vẳng trong kia, Bích Chiêu, người ca sĩ danh tiếng của một thời đang diễn lại bản “Nổi Lòng” của Nguyễn Văn Khánh.

«Il pleut sur la ville,
Comme il pleut dans mon cœur … »

Có phải cơn mưa khiến hồn ai chùng xuống hay tiếng hát năm xưa?

Renner, cuối tháng 6/2007
V. Phạm

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2007

Đồng bào Tiền Giang vẫn còn tiếp tục biểu tình trước Quốc Hội 2 sang ngày thứ 10

Đồng bào Tiền Giang vẫn còn tiếp tục biểu tình trước Quốc Hội 2 sang ngày thứ 10 :
* Chị Cao Quế Hoa đã trốn thoát sự kiểm soát để trở lại biểu tình
* Cụ bà Võ Thị Thu đang điều trị tại BV Phú Nhuận

Xin mời nghe hai đoạn âm thanh mới nhất:

Chị Hoa về chị Lê Thị Nguyệt


Chị Cao Thế Hoa



Sau khi bị gián đoạn liên lạc với chị Cao Quế Hoa chiều ngày 30/06/2007, hôm nay chúng tôi đã tìm mọi cách để liên lạc được với chị và được biết sau khi trao đổi với chúng tôi lần cuối trên xe đò, chị đã bị tịch thu các điện thoại lưu động và cưỡng bức vào đồn Công An rồi sau đó bị còng tay tống lên xe CA cùng với chị Lê Thị Nguyệt để đưa về trụ sở Công An tỉnh Tiền Giang (TG). Tại đây, đích thân ông Võ Tấn Tài, phó giám đốc Công An thường trực của tỉnh TG đến động viên và an ủi và đem cơm nước cho chị nhưng chị Hoa không thèm ăn. Sau đó ông Nguyễn Chí Thi, giám đốc CA tỉnh TG cũng đến cùng Võ Tấn Tài năn nỉ chị đừng làm như vậy nữa và thả cho về nhà lúc 1 giờ sáng ngày 01/07/2007.

Mặc dù luôn bị CA theo dõi kiểm tra nghiêm ngặt nhưng chị Hoa đã dùng mọi cách để lẫn trốn và thoát được về lại nơi biểu tình tại trụ sở Văn Phòng QH2 Sài gòn lúc 2 giờ trưa ngày 01/07/2007.

Xin mời nghe phát biểu của chị Hoa lúc 07:30 giờ sáng (VN), trong phát biểu chị Hoa cho biết "... Tôi tố cáo hành động ngày 30/06/2007 của CA quận 6 đối với tôi như một tội phạm đặc biệt nghiêm trọng ... ông Nguyễn Minh Triết qua Hoa Kỳ... để cam kết thực hiện dân chủ nhân quyền cho nhân dân Việt Nam nhưng tôi không có chút xíu dân chủ, nhân quyền gì hết... Có phải tôi bị tội dám đấu tranh đòi lại quyền lợi hợp pháp của tôi nên tôi bị CA đối xử man rợ dã man như thế?

Như vậy dân chủ nhân quyền của bản thân tôi và của những người dân TG khiếu kiện tại đây ai bảo đảm? Ai đòi lại? Ai thực hiện để có công bằng dân chủ, công bằng xã hội? ...."

Để tìm hiểu về người bạn khiếu kiện của chị Hoa là chị Lê Thị Nguyệt, chúng tôi được biết khi chị Hoa được thả lúc 1 giờ sáng ngày 01/07/2007 thì chị Nguyệt vẫn còn bị giam tại trụ sở CA tỉnh TG, xin mời nghe phát biểu của chị Hoa về việc nầy.

Chúng tôi cũng được biệt cụ bà Võ Thị Thu, 84 tuổi ở chợ Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang, người được cáng từ trụ sở CA quận 6 về đến trụ sở VP/QH2 và bị CA đưa xe chở đi cứu cấp nay đã hồi sinh và đang điều trị tại Bệnh viện Quận Phú Nhuận và được bà con biểu tình đến bệnh viện trông nom săn sóc cụ.

Sau biến động CA quận 6 hành hung và cưỡng bách bắt chị Hoa và chị Nguyệt cũng như chút nữa làm mất mạng cụ Võ Thị Thu, đồng bào khiếu kiện khắp nơi như Bình Phước, An Giang, Bạc Liêu, Hậu Giang, Bến Tre, Kiên Giang, Cờ Đỏ, Bà Rịa, Vũng Tàu ... và thêm đồng bào ở Tiền Giang đã kéo về tăng cường cho đoàn biểu tình tăng số người hiện nay lên đến gần cả ngàn người giăng biểu ngữ, bảng hiệu khắp nơi trước Trụ sở VP/QH2 nhưng vì CA và an ninh chìm tăng cường dày đặt khu vực nên việc thu hình rất khó khăn và vì điện trong khu vực bị cúp nên rất khó chuyển hình ảnh ra ngoại quốc, khi có chúng tôi sẽ thông báo.

Xin các đài báo và cơ quan truyền thông hỗ trợ cho những người dân "thấp cổ bé miệng" đòi hỏi cuộc sống cho mình.

Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và thông báo diễn tiến.

Người đưa tin từ Sài Gòn
Lúc 3:00 chiều tại Sài Gòn ngày 02/07/2007

Chuyện Săn Gái Quê tại Việt Nam

Thưa quý bạn, phải công nhận rằng các cô gái quê miền Nam, nhất là ở vùng đồng bằng sông Cửu Long - ngày trước chúng ta thường gọi là miền Tây - nhiều cô rất đẹp. Tại sao con gái miền Tây lại đẹp hơn các nơi khác trong khi biển miền Tây là biển bùn, đất các tỉnh miền Tây đều là đất bồi nên rất thấp, chỉ trừ Cần Thơ” là “gạo trắng nước trong” còn các nơi khác hầu hết đều là nước phèn, lẽ ra với môi trường sống như vậy thì khó đẹp được?

Tôi đã suy nghĩ rất kỹ để tìm nguyên nhân. Sau, căn cứ vào khoa học, tôi kết luận rằng sở dĩ họ đẹp có lẽ do sự pha trộn giữa các dòng máu, cái mà khoa học gọi là “ưu thế lai” – ưu thế của sự lai giống xa giữa các chủng tộc – còn chúng ta thì nói nôm na với nhận xét đơn giản là “con lai thường đẹp”. Sự thực, cũng theo khoa học, không phải họ chỉ đẹp mà còn thông minh và có nhiều ưu điểm khác nữa.

Như chúng ta đã biết, dân chúng các tỉnh miền Tây thường có nhiều chủng tộc sống lẫn lộn với nhau: người Việt, người Hoa, người Khmer (tức Campuchia), kể cả người Chăm (người Chàm hay Chiêm Thành) như ở An Giang, nhưng người Chăm rất ít, không đông như các chủng tộc kia.

Người Việt lấy người Hoa, người Hoa lấy người Khmer, người Khmer lấy người Việt..v.v.., lung tung beng. Hễ thương nhau, thấy được là lấy, cha mẹ không hề ngăn cản. Rồi con cái của các gia đình hai dòng máu này có khi lại kết hôn với con cái của các gia đình hai dòng máu khác. Sự kết hôn giữa những cặp vợ chồng có nguồn gốc khác nhau đó sinh ra các con – nhất là con gái – thường rất đẹp.

Bạn có thể nói: “Xí, người Khmer da bánh ít mà đẹp nỗi gì!”. Không, đúng là da bánh ít thật nhưng khi họ lấy người Hoa, đẻ ra những đứa con kêu là “đầu gà đít vịt”, da có thể bánh ít, trắng, hoặc trung gian giữa trắng và bánh ít nhưng mặt mũi xinh lắm, nhất là thân hình, thường vừa phải, không ốm không mập, không cao không thấp, không thể chê vào đâu được.

Bạn thấy đấy, mấy cô hoa hậu thế giới người Nam Mỹ như Venezuela, Mexico hay Colombia, da cũng bánh mật theo kiểu Nam Mỹ chứ đâu có trắng mà vẫn trúng tuyển như thường. Tương tự như vậy, người Việt lấy người Khmer hay người Hoa, đẻ ra các con cũng hết sẩy mặc dầu có thể là họ rất nghèo, sống ở trong đồng, không được ánh sáng văn minh soi tới.

Sau đây, để chứng minh các cô gái quê vùng đồng bằng sông Cửu Long đẹp như thế nào, Đoàn Dự tôi xin thuật lại một vài câu chuyện đặt nền tảng trên cuốn Công tử Bạc Liêu của tác giả Phan Trung Nghĩa, một người rất gần gũi với ông Phan Kim Cân, em rể của Công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy. Ông em rể này trước cũng là một tay ăn chơi có hạng, sau ông ta theo Việt Minh, làm cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh.

Năm1946, khi Việt Minh cướp chính quyền, họ bắt được Công tử Bạc Liêu, giam giữ ở trong đồng, định xử tử. Ông Phan Kim Cân xin giúp và đề nghị chính ông đứng ra bảo lãnh để Công tử Bạc Liêu được thả về nhà, đem một số tiền cực lớn vào giúp cách mạng đặng chuộc tội. Công tử Bạc Liêu thoát chết. Nộp tiền như lời đã hứa xong, cậu về sống tại Sài Gòn lúc ấy đã thuộc Pháp, không dám trở lại Bạc Liêu tranh tối tranh sáng lúc đó nữa.

Năm 1954, ông Phan Kim Cân đem người con lớn tên Phan Kim Sơn tập kết ra Bắc. Những chuyện sau đây hầu hết đều do ông Phan Kim Khánh, người con nhỏ của ông ở lại trong Nam, cháu gọi Công tử Bạc Liêu bằng cậu ruột, hiện nay vẫn sống tại Bạc Liêu, kể cho ông Phan Trung Nghĩa nghe.

Chuyện thứ nhất, chúng ta thử xem Công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy, con người bán trời không văn tự đó, khi đã lớn tuổi, gặp một cô gái quê từ miền Tây lưu lạc lên đất Sài Gòn, làm nghề gánh nước mướn trong xóm ở đường Nguyễn Du, ông đã xử sự như thế nào. Một điều đáng ngạc nhiên là người con gái này mặc dầu kém ông tới 40 tuổi nhưng vẫn chung thuỷ với ông suốt đời (Công tử Bạc Liêu mất năm 1973). Năm nay bà 67 tuổi, vẫn sống tại Sài Gòn.

Chuyện thứ hai, Công tử Bạc Liêu mặc dầu đã có “người vợ cuối cùng” nói trên nhưng vẫn bay bướm, mê một cô ca sĩ phòng trà rất đẹp cũng gốc miền Tây. Bà này hiện đang ở nước ngoài nên người ta tránh, không nói rõ tên.

Chuyện thứ ba, “công tử” Phan Kim Cân lúc còn trẻ tuổi bắt cóc người đẹp nhà quê đang rửa chân một mình bên sông.Chuyện thứ tư, một “công tử” khác – cậu Hai Đinh, anh ruột của Công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy – mua một người vợ lai Campuchia với giá tương đương với...7 ngôi biệt thự!

Tất cả những chuyện trên đây Đoàn Dự trích lại chỉ với mục đích để chứng minh rằng con gái miền Tây nhiều cô rất đẹp. Sau khi kể xong, chúng ta thử xem hiện nay người ta đi “săn” các cô gái quê như thế nào, đem về Sài Gòn và các nơi khác làm tiếp viên (waitress) và nhiều chuyện khác không tiện nói.

Bạn cũng có thể hỏi lại: “Ủa, thế ngày trước, khi còn trẻ tuổi, Đoàn Dự cũng sống ở miền Tây tới mấy năm trời, Đoàn Dự có gặp cô gái nào đẹp không và có mê cô ta không?” - Có chứ, làm sao tránh được chuyện đó. Chu Mạnh Trinh đã nói “Ta cũng nòi tình, thương người đồng điệu”, rõ ràng là quý bạn thấy Đoàn Dự cũng “nòi tình” quá đi mất ấy chứ, làm sao không thương người nọ người kia được.Nhưng, như đã có lần Đoàn Dự đã từng than thở với quý bạn:

Bây giờ em ở phương trời xa
Bỏ lại nơi đây một mình ta
Thăm thẳm nhớ nhung chiều xứ Bạc
Kỷ niệm năm xưa chẳng nhạt nhoà

Ta mơ ước đến khi ta chết
Tà áo năm xưa lại hiện về
Đứng bên thềm cũ, sân trường cũ
Như một kiếp nào trong giấc mơ...
(Đoàn Dự – Áo trắng ngày xưa)

“Phương trời xa” là bên Úc đấy quý bạn ạ. Bởi vậy cho nên chuyện chẳng ra sao hết. Hơn nữa nội dung bài này Đoàn Dự nói về các cô gái ở trong đồng, gia đình thường nghèo, còn cái tà áo trắng làm cho Đoàn Dự “thăm thẳm nhớ nhung chiều xứ Bạc” thì ở thị xã, gia đình khá giả và là người Việt gốc Hoa, không phải là điều Đoàn Dự nói đến. Bây giờ chúng ta tiếp tục câu chuyện về Công tử Bạc Liêu quý bạn nhé.

Cô gái gánh nước
Đó là vào khoảng năm 1960, một buổi chiều, Trần Trinh Huy đứng trên ban công ngôi biệt thự ở đường Nguyễn Du, Sài Gòn, của mình để hóng gió thì chợt thấy một người con gái gánh nước đi ngang qua.

Nhìn kỹ, tâm thần Ba Huy bấn loạn. Ở đâu mà có một nàng tiên xuất hiện như vậy? Ba Huy hỏi người nhà và được biết đó là một cô gái ở miền Tây lên Sài Gòn, sống bằng nghề gánh nước mướn trong khu phố, còn cha cô thì vá xe đạp đầu đường.Lúc này, Trần Trinh Huy đã hơn 60 tuổi (ông sanh tháng 6 năm 1900). Một bữa, Ba Huy trực tiếp đến gặp ông già vá xe đạp rồi nói thẳng:

- Tôi thích con gái ông. Nếu ông gả cho tôi, tôi sẽ cho ông một căn phố lầu và giúp đỡ tiền bạc...

Ông già vá vỏ xe về suy nghĩ lung lắm. Được tặng một căn phố lầu là chuyện ngoài sức tưởng tượng của ông. Công tử Bạc Liêu tuy đã lớn tuổi nhưng ai mà không biết ông ta giàu? Nếu gả con gái cho ông ta, nó sẽ sung sướng, thoát khỏi cảnh đi gánh nước mướn.

Thế là ông đồng ý. Công tử Bạc Liêu bèn làm giấy tờ, cho ông một căn phố lầu và giúp đỡ tiền bạc như lời đã hứa. Đó là người vợ cuối cùng của ông và lạ lùng rằng cô sống hạnh phúc với ông tới khi ông mất (1973) và vẫn giữ trọn lòng chung thuỷ cho đến bây giờ. Tay ăn chơi Phan Kim Cân Trần gia có một người rể, chồng của cô Sáu Đông, em gái Trần Trinh Huy.

Người con rể của “ông Lớn” Trần Trinh Trạch đó tên Phan Kim Cân. Cân là con người đặc biệt, xuất thân từ một gia đình cũng rất nổi tiếng ở Bạc Liêu, cháu nội của ông Phan Hộ Biết. Ông này vừa là đại điền chủ vừa là vua lúa gạo và vua muối tỉnh Bạc Liêu.

Tất cả những ruộng muối từ Vĩnh Châu đến Gành Hào xưa kia vốn là sở hữu của Phan Hộ Biết - đó là cái thuở mà người ta còn gọi Bạc Liêu là tỉnh muối. Phan Kim Cân vốn là “dân cậu”, cùng nhóm với Công tử Bạc Liêu, khi còn trẻ tuổi cũng ăn chơi vào hạng thượng thừa.

Có một giai thoại do Phan Kim Khánh, con trai của ông kể lại như sau: Một bữa, Phan Kim Cân (lúc ấy đã có vợ là cô Sáu Đông, mẹ của Phan Kim Khánh), cỡi ngựa thong dong vào thăm điền Vĩnh Hưng, đến bờ sông thì gặp một cô gái đang rửa chân. Khi cô gái ngửng lên, Cân ngẩn ngơ, tay chân tê liệt đến nỗi làm rơi chiếc roi ngựa lúc nào không hay.

Tại sao ở cái xứ quê mùa này lại có một nàng con gái đẹp đến thế? Cân bèn vội vàng quay ngựa trở về Bạc Liêu, lấy ca nô, xách theo súng, lái vào trong sông, nhào lên bắt cóc cô gái, bịt miệng đem xuống ca nô, dông thẳng về Bạc Liêu. Về tới nhà rồi Cân mới biết đó là con gái của ông bá hộ Bành Tòng Mậu - một điền chủ khá lớn trong vùng.

Gia đình ông Bành Tòng Mậu biết tin, huy động tá điền của mình, đánh trống, gõ mõ đuổi theo nhưng không đuổi kịp, mà kéo tráng đinh ra Bạc Liêu đánh nhau, cứu con gái về thì không đủ sức. Họ bèn kiện lên quan chủ tỉnh và nói rằng Phan Kim Cân là tên côn đồ hung hãn.

Quan chủ tỉnh biết Phan Kim Cân là ai, ăn tiền của gia đình Cân, xếp việc đó lại, khuyên gia đình ông Bành Tòng Mậu nên hoà hoãn tìm cách giải quyết. Gia đình ông Bành Tòng Mậu dần dần nguôi giận, người con gái trở thành vợ nhỏ của Cân, ăn ở với Cân có con, được Cân rất mực yêu quý.

Sách “Bạc Liêu Xưa Và Nay” của tác giả Huỳnh Minh nói dân chúng thời đó ai cũng chê trách nhóm Công tử Bạc Liêu, cho rằng đó là những tay ăn chơi quá mức. Riêng Phan Kim Cân, sách nói rằng dù sao Cân cũng có vài điểm đáng khen. Bởi vì Cân xuất thân trong một gia đình giàu có, tầng lớp thượng lưu, con rể của “ông Lớn” Trần Trinh Trạch nhưng ai gặp hoạn nạn Cân cũng ra tay giúp đỡ. Đặc biệt là khi chí sĩ Nguyễn An Ninh đi các tỉnh miền Tây bí mật tuyên truyền chống Pháp, đến Bạc Liêu thì được Cân mời về nhà tiếp đãi hàng tháng và giúp rất nhiều tiền bạc hoạt động, không sợ bị mật thám Pháp theo dõi. Sau, Cân theo Việt Minh, năm 1954 tập kết ra Bắc và có vợ con ở ngoài đó, đến năm 1976 có về thăm gia đình.

Cô nữ ca sĩ trẻ đẹp phòng trà
Những người quen biết Công tử Bạc Liêu kể rằng ông ta là người ăn chơi vô độ. Sự giàu có cộng với tính nết coi tiền như rác khiến TrầnTrinh Huy trở thành con người có ma lực thu hút đối phụ nữ, nhưng dù sao ông ta cũng có lần phải chinh phục “người đẹp” một cách khó khăn.

Đó là vào khoảng giữa thập niên 1960s, lúc ấy Công tử Bạc Liêu đã ngoài 60 tuổi, phong độ đã xuống nhưng thói ăn chơi thì vẫn như cũ, không hề thay đổi. Một đêm, đến chơi tại một nhà hàng ca nhạc sang trọng đường Trần Hưng Đạo, Trần Trinh Huy chợt sững sờ trước nhan sắc cũa một nữ ca sĩ trẻ đẹp. Cặp chân dài, thân hình vừa phải, đặc biệt đôi mắt buồn não nùng như ánh sao xa khiến Công tử Bạc Liêu ngây ngất. Lạ lùng là cô ta toàn hát những bản buồn, mang tính lãng mạn nhưng cực kỳ nổi tiếng của thời tiền chiến. Ba Huy bị rung động dữ dội. Ông ta hỏi người hầu bàn:

- Cổ tên gì vậy?

- Thưa tên TT. Cổ chuyên hát ở đây, rất được hâm mộ. (Ca sĩ này hãy còn sống, hiện đang ở hải ngoại nên tên viết tắt, xin quý bạn đừng hiểu lầm kẻo trùng tên người khác). Huy dúi cho người hầu bàn một số tiền

- Nói giùm với TT là Công tử Bạc Liêu muốn mời cổ tới đây uống với ổng ly rượu làm quen.

Sau đó Ba Huy tự tin ngồi chờ. Xưa nay có ai từ chối lời mời của Công tử Bạc Liêu đâu? Bởi vì lời mời dẫn đến sự quen biết thường đi đôi với tiền bạc. Trước năm 75, sau luật Người Cày Có Ruộng, gia đình Công Tử Bạc Liêu lãnh tiền “nợ” truất hữu ruộng đất của nhà nước, từng đợt cỡ ba tháng một vào hạng lớn nhất miền Nam, những số tiền đáng nể đó phải chuyển thẳng vào ngân hàng rồi lãnh dần, không thể lãnh trong một lúc. Công tử Bạc Liêu được nhận phần của mình, nhưng nếu cần ông vẫn bán những căn phố ở Sài Gòn, Cần Thơ, Bạc Liêu, Vũng Tàu, Đà Lạt, cộng lại tới vài chục căn, “đốt tiền” không tiếc.

Nhưng điều bất ngờ xảy ra, nữ ca sĩ TT đi vài bàn nhấp mỗi chỗ một chút rượu, không ghé bàn Công tử Bạc Liêu và phớt lờ, không cần biết ông là ai cả. Việc đó làm Trần Trinh Huy rất chạm tự ái. Đêm sau, Ba Huy không nói với hầu bàn nữa mà cho mời đích thân chủ nhà hàng tới, đưa cho ông ta một xấp tiền:

- Ông ca-đô giùm cô TT, ra lệnh cho cổ đến uống với tôi ly rượu.

Ông chủ nhà hàng ra lệnh, TT nể lời đến gật đầu chào, uống với Công tử Bạc Liêu một ly rồi đi, không tỏ ra thân mật khiến Ba Huy càng cay cú. Hôm sau, Công tử Bạc Liêu đã nghĩ ra một cách, bèn gọi điện thoại hẹn trước rồi kêu tài xế lái xe đưa mình tới trực tiếp gặp chủ nhà hàng

- Tôi muốn ông đề bảng không tiếp khách một tối, tôi sẽ bao cả nhà hàng.

- Thưa, chắc ông muốn đặt tiệc gồm toàn người quen

- Không, một mình tôi thôi. Tôi ăn một mình, nghe cô TT ca một mình,coi cổ không tiếp đãi tôi được không. Thường thường, doanh thu một tối như vậy của nhà hàng là bao nhiêu

- Dạ, thưa lớn, tới vài trăm ngàn. (Vàng lúc ấy 12,000 đồng một lượng).

- Được, ông tính bao nhiêu tôi sẽ trả đủ không bớt một cắc, nhưng với điều kiện cô TT phải ca và vui vẻ với tôi. Nếu cổ vui vẻ, chiều đãi tôi, tôi sẽ ca-đô cho cổ thiệt hậu đặng cổ nể mặt, còn không thì khỏi, hổng có một xu.

Sau đó Công tử Bạc Liêu đặt lên bàn một xấp 100 ngàn tiền cọc, giống như ngày xưa đã có lần ông đặt xuống chiếu bạc, quyết định một ván bài trị giá 30,000 đồng khiến tất cả các con bạc đang chơi ở Đại Thế Giới đều phải ngẩn ngơ, sửng sốt.

Đêm ấy Công tử Bạc Liêu ngồi một mình trong ngôi nhà hàng rộng thênh thang để nghe cô ca sĩ trẻ đẹp hát. Cũng chính từ cái đêm “chơi cho đáng mặt” ấy, báo chí Sài Gòn đăng tải, lại tạo nên một giai thoại nữa về việc quăng tiền qua cửa sổ của Công tử Bạc Liêu. Nhưng, cũng có bài báo vẽ hình biếm họa: Công tử Bạc Liêu tay chỏi cằm, đang nhìn chăm chăm vào một cô ca sĩ há miệng thật rộng trên micrô, ngực và mông rất to.

Chính từ đêm ấy, ca sĩ TT thay đổi thái độ, đêm nào cũng ghé bàn Công tử Bạc Liêu một hai lần, uống với ông một hai ly rượu, thân mật với ông và tặng ông những nụ cười đẹp mê hồn. Ba Huy không đêm nào vắng mặt tại nhà hàng. Mỗi lần ông đến, từ các em hầu bàn tới các ca sĩ đều bu quanh ông. Ông móc tiền cho phứa phựa, không cần đếm.

Có báo nói rằng khi Trần Trinh Huy đã 70 tuổi, mỗi lần về Bạc Liêu trên xe của ông vẫn có một cô gái trẻ đẹp. Hậu duệ của ông thuộc dòng họ Trần Trinh nói rằng đó chính là cô ca sĩ phòng trà TT, quê ở miền Tây.

Người vợ Khmer giá 20,000 đồng
Hai Đinh cũng là một nhân vật trong nhóm Công tử Bạc Liêu khét tiếng ăn chơi. Giai thoại kể rằng, có lần ngồi trên chiếc xe do một người Khmer lái (người này là tài xế của ông hoàng Xi-ha-núc lúc còn ở bên Campuchia), thấy vợ tài xế đẹp quá, Hai Đinh tâm thần mê mẩn, đặt thẳng vấn đề:

- Mày bán vợ mày cho tao đi, muốn bao nhiêu cũng được.Tài xế nổi nóng, nói cho bõ ghét

- Tôi bán 20,000 đồng đấy, ông có đủ tiền mua không?

Tưởng nói cho đỡ giận, không ngờ Hai Đinh mua thật. Thưa quý bạn, chuyện này xảy ra năm 1938. - Khi tôi dạy học ở Bạc Liêu, bảy anh em độc thân ở chung mỗi người một phòng trong một ngôi biệt thự rất rộng, nguyên cái nền của nó lát bằng loại gạch bông 8 màu của Ý, cứ mỗi lần người làm lau xong thì các màu nổi lên trông đẹp như gấm.

Bác chủ cho biết ngôi biệt thự này xây năm 1938, bác bằng tuổi với Công tử Bạc Liêu và xây tổng cộng ngôi biệt thự hết 3,000 (ba ngàn) đồng, tiền lúc đó. Tôi tính ra, ông Hai Đinh – anh ruột của Công tử Bạc Liêu – cũng mua cô vợ Miên lai năm 1938 với giá 20,000 đồng, như vậy tương đương với khoảng gần... 7 ngôi biệt thự chúng tôi đã ở

Mấy tay “công tử Bạc Liêu” này đúng là chịu chơi thật! Tác giả Phan Trung Nghĩa cho biết, sau khi được mua, vợ người tài xế ăn ở với Hai Đinh cho đến cuối đời, và từ đó, vì yêu vợ quá nên Hai Đinh có thói quen vận xà rông giống như người Miên.

Ha ha, nếu Đoàn Dự tôi không được đổi về Sài Gòn, thời cuộc không thay đổi, cô gái năm xưa không theo gia đình vượt biên sang Úc “bỏ lại nơi đây một mình ta” thì có lẽ bây giờ Đoàn Dự mặc áo xá xẩu, bập bẹ nói tiếng Quảng Đông hay tiếng Triều Châu om sòm và có những tí nhau mang hai dòng máu “mèo trắng mèo đen đều là mèo cả” giống như trong truyện Tịch Dương Hồng Đoàn Dự đã viết.

Thì ra, “Một buổi lỗi thề hiên Lãm Thuý, ngàn năm để hận chốn Tiêu Tương” chỉ vì thời cuộc giống như hai câu thơ than thở trên đây của thi sĩ Bùi Khánh Đản, hay thiệt!...

Bây giờ xin mời quý bạn coi tiếp phần hai của bài, tức chuyện
hiện nay người ta đi săn các cô gái quê ở miền Tây như thế nào...

Nếu như trước đây, các nhà hàng, khách sạn, quán cà phê muốn tuyển tiếp viên thì họ đăng báo, treo bảng tuyển dụng hay qua sự giới thiệu của người quen hoặc các trung tâm môi giới việc làm. “Lối đó xưa lắm rồi. Bây giờ chúng tôi trực tiếp đi săn tiếp viên. Muốn lứa tuổi nào, nhan sắc đến dâu, dân miệt nào đều có thể tìm được ngay lập tức. Chỉ cần một cú phôn là tụi này sẽ cho người dẫn đến...”. Ông Hai H., một “chuyên gia” đi lùng tiếp viên tự nói về mình như thế.

“Cò” tiếp viên và công nghệ “săn hàng
Chúng tôi nài nỉ mãi, cuối cùng ông H. cũng đồng ý cho đi theo một chuyến săn “hàng”, tức đi kiếm các cô thôn nữ dưới quê, đưa về thành phố làm tiếp viên hay các loại “dịch vụ” giải trí khác không thể diễn tả bằng lời. Ông H. vốn quen biết với nhiều nhà hàng, khách sạn, tiệm nhậu, tiệm karaoke ở thành phố.

Nghe đâu vốn đầu tư- của ông vào chuyện làm ăn tới hàng chục tỷ đồng. Ông bảo, trước đây mỗi khi muốn tuyển tiếp viên cho quán của mình, ông phải treo bảng tuyển dụng trước tiệm hoặc đăng trên báo. “Nhưng làm như vậy rất thụ động và nhiều khi không được như ý mình muốn”

Cách đây ít lâu, ông nảy ra sáng kiến hình thành hẳn một công ty săn tiếp viên, và bây giờ trở thành một đại gia chuyên kiếm nguồn tiếp viên cho các nhà hàng, quán nhậu trong thành phố

Chuyến đi về miền Tây lần này, ông H. nói sẽ kiếm chừng 20 em cỡ từ 17 - 18 tới 20 tuổi, trông phải trắng trẻo, xinh xắn và “có văn minh” một chút. Hơn nửa số đó ông sẽ cung cấp cho các quán bar bên Phú Nhuận để lấy tiền công, số còn lại sẽ huấn luyện họ để bổ sung vào các “dịch vụ” giải trí của chính ông, vì các em cũ một số thì nghỉ việc, một số được “sang tay” cho các quán khác khi họ cần gấp. “Cứ mỗi em mà họ -ưng ý, tôi được hưởng từ 2 tới 3 triệu đồng.

Có khi họ thích gái Nam Bộ biết ca vọng cổ, cải lương thì mình về miền Tây, còn nếu họ thích gái miền Trung, mình sẽ ra Ninh Thuận, Phú Yên, Bình Định... Nói chung là tùy nhu cầu của bên đặt hàng. Công việc bây giờ phải thật nhạy bén vì ít lâu nay có nhiều kẻ cũng muốn nhảy vào làm ăn như mình. Lơ mơ là họ chơi tay trên liền...”.

- Nhưng “nguồn” ở đâu mà có hoài được? Và đưa các em vào trong “guồng máy” là thế nào?” - tôi thắc mắc. Ông H. cười:

- Đi với tôi, từ từ rồi các bạn sẽ hiểu.

Thì ra “nguồn” ông H. được cung cấp chính là những thông tin từ các em tiếp viên đã đến trước. Em nào vào làm ông cũng hỏi về gia cản và các “nữ lao động” khác ở quê. Ông ra giá, hễ em nào cung cấp được nhiều thông tin thì ông sẽ thưởng cho vài trăm ngàn và sẽ tăng lương từ một tới hai trăm ngàn đồng mỗi tháng.

Bởi vậy cho nên các chuyến đi tìm “hàng” của ông rất có kết quả và lần nào đi ông cũng dẫn theo các em cũ để họ dẫn lối, giới thiệu cho được thuận tiện À ra vậy, bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao đi cùng xe với chúng tôi có hai cô gái trạc 20 tuổi, trông khá xinh nhưng đối với ông H. cóvẻ khép nép và ít hào hứng trả lời khi chúng tôi hỏi chuyện. Họ đi theo ông chủ, về quê cũ để giới thiệu “hàng”.

Xe chạy qua thị trấn Chợ Gạo tỉnh Tiền Giang rồi xuôi theo một con đường đất đỏ dài hun hút hàng chục cây số nữa mới tới quê của Hoa - tên một cô tiếp viên có mái tóc xõa ngang vai và nước da trắng như trứng gà bóc.

Những căn nhà tranh xơ xác nằm cặp bên một con sông khá rộng, nước chảy mạnh. Căn nhà của gia đình Hoa nằm sâu trong xóm thực chất chỉ như một chiếc chòi lá nằm trên nền đất, có thể sập bất cứ lúc nào khi gió lớn. Mấy đứa em nhỏ của Hoa đen đúa, lấm láp chạy ùa ra mừng chị về, mắt cứ trố lên nhìn những người khách sang trọng.

Má của Hoa gầy ốm hom hem, ho khọc khạch lúc ông H. và chúng tôi cúi đầu chào lịch sự.Hoa cười rất tươi, mở túi xách lấy quà chia cho các em và mẹ. Chẳng hiểu sao tôi cứ cảm thấy một cái gì đó xót xa khi nhìn nụ cười giả tạo của cô tiếp viên này với vai trò của người chị lớn, của đứa con ngoan vừa từ Sài Gòn trở về. Chao ôi, cái miệng đó...Tôi biết nói làm sao được?

Nói ra quý bạn lại bảo tôi là một thằng khốn nạn, mô tả ra những điều mà người ý tứ phải giữ kín, không nên mô tả... Hoa mời mọi người ngồi tạm trên chiếc giường tre ọp ẹp rồi rủ Phương, cô bạn tiếp viên đi cùng, bảo rằng ra xóm để nhắn mấy “đứa em” đến chơi... Lúc ngồi trên xe, ông H. có nói với tôi rằng, cách đây mấy hôm, ông đã cho hai cô tiếp viên này về quê để “sắp xếp” trước.

“Đây là ông chủ của chị, giám đốc một công ty lớn trên thành phố. Công ty đang cần tuyển nhân công, ông chủ nghe nói mấy em muốn kiếm việc làm nên đích thân xuống đây xem xét, nhận các em đi làm”, Hoa nói với bốn cô gái quê trông cô nào cũng rất xinh xắn, cặp mắt đen láy như mắt chim bồ câu.

Tâm hồn tôi ứ nghẹn. Những gương mặt đó, những đôi mắt đó rồi sẽ vẩn đục, bởi vì kiếm được đồng tiền ở Sài Gòn không phải chuyện dễ. Các cô sẽ phải đánh đổi sự trong sạch ở nơi thôn quê đó để lấy những gì mà trí óc các cô không hề nghĩ đến. “Ông chủ” nói: “Về làm với qua công việc nhàn hạ, lương lại cao. Các em xinh thế này ở quê mãi thì uổng quá, tiền bạc đâu có kiếm ra được đồng nào...”.

Cuộc nói chuyện diễn ra chớp nhoáng và tốt đẹp hơn cả mọi người tưởng tượng. Các cô gái quê gật đầu đồng ý và xin phép về sắp xếp quần áo, buổi chiều sẽ theo xe chúng tôi đi Sài Gòn. Ông H. cười rất tươi vì vừa tìm được “hàng” vừa ý... Xe lại xuôi về ngã rẽ, qua hướng Bến Tre để đến quê của Phương, cô tiếp viên còn lại, ở bên kia phà Rạch Miễu.

Đang đi trên đường đất đỏ, Phương bảo xe rẽ vào một con đường nhỏ. Xe dừng lại. Đi bộ cả cây số, qua ba cây cầu khỉ rồi đến nhà một cô bé vừa tốt nghiệp cấp 3, thi rớt đại học, gia cảnh rất khó khăn. Lại những lời hứa hẹn, đường mật về một tương lai sáng lạn. Gương mặt cô bé ngời lên niềm vui về cuộc đổi đời trong nay mai...

Nhìn vẻ hớn hở của T, cô bé quê ở Châu Thành, Bến Tre, tôi lại nhớ cách đây ít tháng, tôi cũng đã gặp một tiếp viên quán nhậu trên đường Phan Đăng Lưu quận Bình Thạnh, có gia cảnh giống như T. Tốt nghiệp cấp 3, cô gái này cũng nghe bạn bè giới thiệu, lên thành phố làm tiếp viên với mức lương 800,000 đồng/tháng tức cỡ 50 USD.

Rồi hoàn cảnh đẩy đưa, ở trong môi trường bia, rượu và muốn kiếm thêm tiền, cuối cùng cô cũng chấp nhận đổi đời bằng cách... bán mình. Bán mình là khá đấy quý bạn ạ, còn nhiều chuyện khác đáng mắc cở và tội nghiệp hơn nữa kia. Không dưng mà tôi than thở rằng cái miệng xinh tươi và trong sạch đó...

Bây giờ, Thủy - cô gái – khóc, nói với tôi rằng muốn trở lại con đường cũ, về lại quê nhà nhưng không được nữa, khó biết chừng nào... Ông H. khoe với tôi có những nơi ông trở lại người ta mừng rỡ lắm, mừng như gặp lại vị ân nhân đã giúp con họ đổi đời. Có những gia đình vây lấy ân nhân, khoe rối rít rằng hàng tháng con họ vẫn gửi tiền về đều đều và cho gia đình biết tin công việc ở trên đó vẫn ổn định, tốt đẹp, nhàn hạ. Lâu lâu lại có cô về, da trắng hẳn ra, xinh hơ hớ, quần áo thì mô-đen, nước hoa thơm phưng phức, vàng đeo trên tay. Họ đi trên đường đất nhà quê trong sự thèm thuồng của các cô gái khác, cũng con nhà nghèo nhưng không được xinh đẹp như vậy.

“Guồng máy” tiếp viên
Ông T.H.M ở quận 5 cũng là một chuyên viên đi “săn” và “kinh doanh” tiếp viên Sài Gòn. Ông cho biết, để săn được nhiều tiếp viên trẻ đẹp cung cấp cho các nhà hàng, khách sạn, ông đã thiết lập hẳn một đường dây chân rết có thể thông báo rất nhanh cho ông tin tức về các cô gái đang cần việc làm, ở 6 tỉnh miền Tây và 5 tỉnh miền Trung là những nơi ông quen biết nhất.

Theo ông, việc săn tiếp viên chỉ mới xuất hiện gần đây thôi nhưng được xem là có nguồn thu nhập khá béo bở nên nhiều người nhảy vô. Người ta thi nhau đổ xô về các tỉnh, càng miền quê heo hút càng tốt để “huy động” và đưa “hàng” về thành phố.

Còn các “guồng máy”, ngày nay người ta đã khôn, không cư xử tàn nhẫn hoặc bắt buộc các cô phải “đi khách” như trước đây. Họ đăng ký tạm trú, tạm vắng cho các cô đàng hoàng và dứt khoát không cho phép chuyện “chiều” khách tại chỗ dù các cô đã thạo nghề, muốn kiếm ăn thêm. Nhưng các cô đi “vui vẻ” với khách ở nơi khác thì được, họ rất... khuyến khích. Không phải họ muốn chia chác gì cả nhưng nếu các cô chiều khách tại chỗ, họ sẽ bị công an bắt bớ, còn đi nơi khác, khách sẽ thích thú, thân thiết, lần sau sẽ trở lại ăn uống hoặc massage nữa.

Có một qui định ngầm mà cả chủ lẫn tiếp viên đều không nói ra: các cô càng chiều khách, làm khách vui lòng bao nhiêu nhà hàng càng quý các cô bấy nhiêu, ngoài tiền “bo” (tip) các cô được hưởng, nhà hàng sẽ tăng lương cho các cô hơn tăng cho những cô không được khách thích.

“Cuối cùng thì đường nào rồi cũng sa chân vào cạm bẫy thôi. Vả lại, một khi mình đã sống trong môi trường đó, với “công nghệ” đào tạo để giữ chân khách của các quán thì khó mà tính được chuyện giừ mình”. “Cứ khăng khăng không chịu chiều khách sẽ bị đuổi việc. Về quê sẽ dở dang rồi còn gánh nặng gia đình? Qua quán khác thì cũng chạy trời không khỏi nắng đâu chú”, Hoa tâm sự với tôi như vậy nhân một bữa tôi ghé qua, muốn kiếm đề tài để viết. “Mà giữ làm chi? Chú thấy đó, nhà cháu nghèo muốn chết.

Nói thiệt với chú, nhờ có cái chuyện Sid (AIDS) nên tụi cháu không sợ gì hết. Khách họ hiểu biết, chính họ cũng giữ gìn chớ không phải chỉ riêng bọn cháu. Họ...chạy vòng ngoài, đã đi chơi là đem theo đồ nghề đàng hoàng chớ cho ăn kẹo họ cũng không đá chân không. Tụi cháu có mất gì đâu? Có tiền gởi về gia đình, nuôi các em đi học...”.

Đúng, các cô không mất gì cả. Vì chuyện AIDS nên ai cũng phải tự bảo vệ lấy mình. Nhưng sự thực là tiếp xúc nhiều thì tâm hồn các cô sẽ trơ đi, như cục đá, như cục đất, không còn sự ngây thơ trong sáng của cô gái quê bình thường. Nói cho cùng, ai cần sự ngây thơ đó? Gia đình các cô nghèo đói, túng thiếu, những đứa em lấm lem chạy ra mừng chị, mái nhà tranh cũ kỹ, ọp ẹp sắp bay xuống sông...

Tôi không bênh vực cho sự mong muốn kiếm tiền của các cô nhưng cũng không chê trách các cô. Tôi nhớ ngay nhà độc tài La Mã Caesar Borgia cũng còn nói câu: “Nghèo đói, túng thiếu, sống không nổi thà chui vào trong quan tài còn sướng hơn”. Thôi thì trên đường đời, muốn kiếm đồng tiền để thoát khỏi cảnh nghèo túng như vậy, tôi chỉ cầu mong cho các cô đừng gặp những thằng cám hấp dở dở ương ương, nó ngu đến độ cứ khăng khăng đòi...đá chân không để các cô có thể gặp nguy hiểm.

Đoàn Dự

Chuyện Kinh Hoàng

Tẩy trắng mực, lòng bò bằng thuốc tẩy; làm tươi thịt, cá biển đã ươn tới mức có dòi bên trong bằng hàn the, formol... Công nghệ giữ tươi, làm tươi cá, mực, thịt... kinh hoàng như thế đang được áp dụng hằng ngày ở các chợ. Những gì mục kích tận mắt ở một số chợ ở Saigon, Bình Dương khiến chúng tôi rùng mình...

10 giờ sáng tại chợ An Bình (thuộc xã An Bình, huyện Dĩ An, tỉnh Bình Dương), nơi cung cấp thực phẩm cho hàng chục nghìn công nhân ở khu công nghiệp Sóng Thần và khu chế xuất Linh Trung, người đàn ông bán thịt cao to lần lượt cho thịt heo đã chuyển màu đỏ sẫm vào một cái xô. Ông ta đổ nước có pha hàn the vào xô thịt lắc đều, khoảng 1 - 2 phút sau vớt ra. Những miếng thịt đã chuyển sang màu đỏ hồng được ông ta dùng một mảnh mền cáu bẩn lau khô rồi bày trở lại lên sạp. Chỉ vào hũ đựng hàn the đặt trên sạp, chúng tôi hỏi: "Bộ anh bỏ hàn the vô thịt hả?". Ông ta lớn tiếng: "Ở đâu chẳng vậy! Không ướp hàn the thì chiều còn thịt đâu để mấy người ăn?".

"Ở đâu chẳng vậy" - ông bán thịt này nói hoàn toàn đúng sau những gì chúng tôi chứng kiến ở nhiều chợ khác. Cứ khoảng từ 10 giờ sáng trở đi, thời điểm thịt, cá bắt đầu ngả màu và ôi thiu, tiểu thương bắt đầu dùng hàn the để ướp. Tình trạng này đặc biệt phổ biến ở các chợ nằm gần khu vực các khu công nghiệp và khu chế xuất. Tiểu thương ướp, tẩm hàn the công khai ngay tại sạp. Nhiều người bán cá sau khi ướp hàn the còn ngụy trang vài cục nước đá nhỏ trên mâm cá cho người mua... yên tâm. Hàn the lại tiếp tục được sử dụng vào buổi chiều, tối với liều lượng càng lúc càng tăng. Lòng bò, mực ươn thì được làm trắng bằng thuốc tẩy cho bắt mắt.

Tại chợ An Bình, mọi người còn rỉ tai nhau về một tiểu thương nổi tiếng với việc "hô biến" cá thối, lúc nhúc dòi thành cá... mới chết. Một tiểu thương bán cá lâu năm cho biết, những ai ăn phải loại cá này đầu lưỡi sẽ tê cứng lại vì chát. Cách ngôi chợ này không xa, hẻm 561 xa lộ Đại Hàn (P.Linh Trung, Q.Thủ Đức, Saigon) nổi tiếng là "bãi đáp" của thịt heo chết, heo bệnh. Nhiều người đến đây mua thịt mang về bán lại. Một người tên L. - theo nhiều tiểu thương - là đầu mối lớn tại đây, chuyên cung cấp loại thịt này cho tiểu thương, quán cơm, quán nhậu trong khu vực.

Những chợ tự phát xung quanh khu chế xuất Tân Thuận (Q.7) cũng diễn ra tình trạng ướp hàn the công khai. Trong đó, khu chợ tự phát trên đường Bùi Văn Ba là trầm trọng nhất. Ngay cả những chợ Phạm Thế Hiển (Q.8), Nhị Thiên Đường (Q.8), Bà Chòi (huyện Nhà Bè), Bà Chiểu (Q.Bình Thạnh)... và cả ở chợ đầu mối nông sản thực phẩm Bình Điền cũng xảy ra tình trạng này.

Bác sĩ Nguyễn Đỗ Như Tuệ (khoa Nhi, Bệnh viện Hùng Vương) cho biết: "Hàn the là chất hóa học không màu, dễ tan trong nước, có tính sát khuẩn nhưng rất độc. Khi vào cơ thể người, chỉ được đào thải khoảng 80%, còn lại sẽ tích tụ trong người vĩnh viễn. Triệu chứng dễ nhận biết là rối loạn tiêu hóa, chán ăn, mệt mỏi khó chịu... Với trẻ em sẽ gây suy dinh dưỡng, chậm phát triển trí não. Ngoài ra, hàn the còn làm tổn thương các tế bào gan, thoái hóa cơ quan sinh dục, gây vô sinh và là một trong những tác nhân gây ung thư. Đặc biệt, trẻ em ăn phải thực phẩm có lượng hàn the 1 - 2g/kg thể trọng sẽ bị tử vong sau 10 - 12 giờ".

Bất kể hàn the độc hại đến như vậy, bất kể các quy định cấm sử dụng hàn the trong chế biến thực phẩm, không màng đến sức khỏe của khách, nhiều tiểu thương kinh doanh cá thịt vẫn ngày ngày sử dụng "công nghệ" kinh khủng nói trên để kiếm lợi cho mình.

Hàn the cũng đang được sử dụng lan tràn trong chế biến các loại thực phẩm khác. Sau khi ăn thử miếng dưa chuột muối giòn ngon của một tiểu thương ở chợ Bình Tây, tôi tỏ ra nghi ngờ về sự có mặt của hàn the. Chị này thật thà cho biết: "Chỉ cho vào chút ít thôi em. Các loại dưa chua khác như dưa kiệu, dưa cải... cũng đều phải thế, nếu không thì làm sao ngon được!". Theo chị thì các loại bánh xèo, bánh bột lọc, rau câu, sương sa, sương sáo... đều có sự góp mặt của hàn the để tăng thêm độ giòn, độ dai. Một tiểu thương bán giò chả ở chợ Bà Chiểu (Q.Bình Thạnh) cũng "bật mí": "Giò chả có thêm một ít hàn the sẽ làm cho thịt có màu hồng tươi, bắt mắt hơn; không có hàn the miếng chả sẽ mềm, nhợt nhạt".

Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2007

Nhà Nước Khích Lệ Ngành Báo Chí Ðể Làm Công Cụ Cho Ðảng

Tin Saigon - Thông tín viên SB-TN từ trong nước vừa gởi ra bản tin cho biết các lãnh tụ Cộng sản Việt Nam đã hết lời khen ngợi và khích lệ giới báo chí trong nước, nhưng cũng liên tục nhắc lại là báo chí là công cụ cho đảng và nhà nước mà không được đi ra ngoài những điều luật này. Mời quý vị cùng theo dõi phóng sự từ trong nước về việc này như sau (video 3 phút).

Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2007

Tiếp cứu dân oan lên án bạo quyền
















Hỡi đồng bào Việt Nam quốc nội lẫn hải ngoài, từ lúc Nguyễn Minh Triết tai bắt mặt lì lợm với TT Geoge Bush ngày 22/6/2006 thì đoàn dân oan Tiến Giang, sau đó là Bà Rịa Vũng Tàu ... kéo về tòa nhà quốc hội 2 đường Hoàng Văn Thụ quận Phú Nhuận Sài Gòn để đòi lại tài sản, nhà cửa ruộng vườn bị tước đoạt bởi chính sách qui hoạch vô nhân đạo của chính quyền CSVN, đã hơn một thập kỹ qua những người dân oan Việt Nam, khốn khổ, oằn vai vác đơn khiếu kiện khắp nơi, ngập tràn nước mắt, không một chi bộ đảng cộng sản nào, không một “Ủy Ban Nhân Dân” nào, không một “mặt trận tổ quốc” nào giúp họ đòi sự sống cho họ, trái lại tất cả nín thinh, lạnh lùng, thậm chí một số đồng lõa với bọn giặc nội xâm trước nổi đau mất mát quá lớn đối với những người dân oan này !!!

Những người dân oan nầy, mới đây họ là cử tri “bầu cử” đại diện cho mình, đoàn dân oan đã ở ở bên ngoài tòa nhà to lớn kia, bên trong là những vị Nghị Sĩ, Dân biểu đại diện cho quyền lời của họ; quý đại biểu quốc hội là những nhà lập pháp, tòa nhà kia là trụ sỡ của Cơ quan Quyền lực cao nhất nước đã làm được gì giúp họ? (là những người “chủ” của các Đại biểu Quốc hội bên Trong sang trọng) những người dân oan bên ngoài có người từng hy sinh xương máu để cho quí vị chểm chệ bên trong !

Thật xấu hổ cho các “Ban chỉ huy quân sự” cho các cơ quan “Công An Nhân Dân” các người rất hèn nhát: trong khi giặc thù xâm chiếm biên cương, vùng biển, các vùng đảo Tổ Quốc (Hoàng Sa, Trường Sa, vùng biên giới phía bắc, vùng Vịnh Bắc bộ) các người là chiến sĩ lại không dám đối đầu mà lại nhục nhã theo đám ăn tàn cấu kết với chính quyền tham nhũng nhất trong lịch sử đất nước. Không bảo vệ được quyền lợi nhân dân lao động, công nhân nghèo, trái lại, theo lệnh quan thầy, đem súng ống dùi cui, roi điện trấn áp, cưỡng chế dân lành, ủi sập nhà cửa, mồ mả, chặt phá hoa màu cùng chia chát đất đai tài sản nhân dân, với một Chính quyền tham lam vô độ, tàn bạo chưa từng có trong lịch sử giống nòi!!! Các người hiện nhốt tù thất đức vô số dân oan trong các trại giam khắc nghiệt khắp Nam Trung Bắc, có người thắt cổ tự tử, có người chết dần mòn hay ngã bệnh mà các ngươi không chịu cứu chữa ! sự tiếp sức của quý người cho bầy thú dữ hoang dã mang danh “Nhà nước XHCN”

Các người đã nhìn thấy rất rõ bất cứ một dự án qui hoạch nào cũng đầy nước mắt và khổ đau của nhân dân Việt vốn đã quá nhiều hy sinh xương máu cho các cuộc chiến tranh điêu tàn vừa qua. Qui hoạch cho quyền lợi trước nhất là người dân toàn láo khoác, bịp bợm! thực tế bọn tư sãn đỏ, xanh, vàng thu lợi, bòn rút khánh kiệt tài sãn nhân dân đất nước mà chính các người là công cụ bị lợi dụng bị lùa theo cưỡng chế, sắt máu chính nhân dân từng chở che mình! Lịch sử nhân loại có Quân đội, cảnh sát nước nào như vậy không ? mong tất cả các người dừng tay kẻo muộn, hãy chuộc lỗi lầm mà đứng về phía nhân dân.

Xin đồng bào hải ngoại hãy nhìn lại quê hương với bà con ruột thịt của mình đang bị bần cùng hóa vì qui hoạch và bị cướp tài sản khắp nơi! Xin hướng mục tiêu đấu tranh mạnh mẽ đúng với thực trạng của đồng bào chúng ta đang đau khổ mỗi ngày vì bọn giả hiệu cách mạng đánh bóng cái XHCN lỗi thời.

Kỹ Sư Ngọc Anh
Sài Gòn

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2007

Người Dân Việt Nam Đang Phải Chật Vật Để Kiếm Miếng Cơm Manh Áo Qua Ngày

Tin Saigon - Tại Việt Nam, những tỷ phú giàu sụ của đảng Cộng sản Việt Nam vẫn chưa lọt vào được danh sách của tạp chí Forbes, nhưng những người nghèo khổ khốn đốn thì rất nhiều, như bản tường trình về những phương cách mà người dân Việt Nam đang phải chật vật để kiếm miếng cơm manh áo qua ngày, từ những người buôn bán trái cây cho đến những người bán sách bên lề đường, mời quý vị cùng theo dõi trong phóng sự đặc biệt một ngày qua ống kính SB-TN do Thanh Toàn thực hiện sau đây (video 3 phút).

Những Trẻ Em Nghèo Khó Tại Mũi Né

Tin Phan Thiết - Trở lại với những hình ảnh mà các thông tín viên Ðăng Minh, Thanh Toàn và Hồng Thủy đã quay được tại Việt Nam, sau đây là câu chuyện của những em bé ở vùng biển Phan Thiết, nghèo đến đỗi không được đến trường, và phải giúp cha mẹ bằng cách làm hướng dẫn du lịch bất đắc dĩ đưa khách đi thăm viếng vùng Mũi Né. Mời quý vị cùng theo dõi phóng sự đặc biệt Một ngày qua ống kính SB-TN sau đây (video 3 phút).

Âm Mưu Ðộc Quyền Mua Bán Ðiện Trên Toàn Việt Nam

Tin Saigon - Thông tín viên SB-TN từ trong nước gởi ra bản tin đặc biệt về âm mưu khai thác điện độc quyền của nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam, đã gặp những chỉ trích mạnh mẽ từ phía các tổ chức thế giới kể cả Ngân hàng thế giới tức World Bank. Mời quý vị cùng theo dõi phóng sự đặc biệt từ trong nước sau đây (video 3 phút).

Tình Trạng Giá Thuốc Tây Ở Trong Nước

Tin Hà Nội - Trong khi đó trở lại với những hình ảnh từ Việt Nam, hôm nay Thanh Toàn gởi đến quý vị một phóng sự đặc biệt về tình trạng giá thuốc tây ở trong nước, mà những người dân nghèo khó đã phải chật vật lắm mới có thể có đủ tiền mua, nhưng vẫn phải lo sợ là còn gặp nạn thuốc giả, thuốc ma. Mời quý vị cùng theo dõi phóng sự đặc biệt sau đây (video 3 phút).