Thứ Năm, 12 tháng 7, 2007

Dưới cỗ máy XHCN, tất cả đều là nạn nhân

Nghe âm thanh

Vuốt ve “khúc ruột dặm ngàn”
Còn khúc kề cận bằm ngang, chặt lìa!

Cho đến hôm nay, thứ Bảy ngày 7 tháng 7 năm 2007, người dân bị cướp đất ở Tiền Giang đã ngồi biểu tình trước trụ sở “Quốc hội 2” đã đến ngày thứ mười sáu!

Thử so sánh những cuộc biểu tình của hàng ngàn đồng hương VN tị nạn CS tháng trước ở New York, Washington…từ các tiểu bang trên khắp đất nước Mỹ, Canada… đổ về, bằng mọi phương tiện, khi đến nơi đã có ban tổ chức lo sẵn chỗ ăn chỗ ở, biểu tình chỉ có đôi ba ngày, có cảnh sát giữ gìn an ninh trật tự, có đủ tiện nghi vệ sinh, trời nắng nóng đã có người cung cấp nước uống… Chủ nhà Bush hết tiếp, khách Triết chuồn vội ngõ sau, người biểu tình lại về (khách sạn) ngơi nghỉ.

Thử tưởng tượng tập đoàn Nguyễn Minh Triết ở lì thêm tuần lễ nữa, dù vẫn giữ được tính kiên trì chịu đựng, thử hỏi sự bức bối của những người tham dự biểu tình sẽ ra sao?

So sánh như vậy để cảm thương cho tình cảnh đồng bào đang biểu tình ở trong nước.Bị khủng bố, ngăn chặn, bao vây, cô lập, với đói khát , nắng mưa, ngày tiếp đêm, đêm tiếp ngày! (Ở miền Bắc, tháng nầy qua năm khác!)

Chuyện cướp đất cướp nhà mà đảng và nhà nước Việt Cộng thực hiện không phải là chuyện mới lạ, nó có từ khi thành lập nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa do dân, vì dân… nó được thực hiện sau khi ông Hồ sáng tác và đọc bản Tuyên ngôn độc lập, rằng thì là: “Tất cả mọi người sinh ra đều được hưởng quyền tự do, bình đẳng…gì, gì đó!”

Những vụ cướp đất, cướp nhà, cướp của, giết người long trời lở đất đến nay cũng mới được hé lộ đôi phần như trong “Ba Người Khác” của Tô Hoài.

Sau tháng Tư năm 1975, công cuộc cướp bóc này ở miền Nam VN còn bạo liệt hơn nữa, những người được đội mũ “tư sản mại bản” là những nạn nhân trước hết, chủ nhà nếu không sớm nhảy lầu thoát thân thì vào tù, vợ con phải ra khỏi nhà chỉ với bộ áo quần đang mặc trên người.

Số phận của “Ngụy quân ngụy quyền tay sai Đế quốc Mỹ” là những “nạn nhân” nguy hiểm, nhưng đảng và nhà nước “khoan hồng” không đem tắm máu như đài phát thanh BBC lầm tưởng, vừa tốn đạn, tốn hố chôn tập thể lại vừa mang tiếng, nên đảng chỉ mượn rừng sâu nước độc, lam sơn chướng khí, lao động cật lực, đói ăn khát uống, để âm thầm tự tiêu diệt!
Nhà cửa của họ thì sao? Quân đội từ cấp Thiếu tá, Cảnh sát từ cấp Đại úy trở lên dù nhà cửa của họ do ông bà cha mẹ để lại, do vợ con tần tảo tạo ra đều được qui là bóc lột của nhân dân, gia chủ đi “học tập cải tạo”, vợ con được cho ở một góc bếp để thấm nhuần chính sách “nhân đạo” của đảng mà tự nguyện hiến toàn bộ nhà cửa (không hiến cũng bị đuổi ra), “tự nguyện đi vùng kinh tế mới” để cho chồng hoặc vợ, cho cha hoặc mẹ được sớm về đoàn tụ!
Các cơ sở, trường học, đất đai của những tôn giáo độc lập cũng không thoát khỏi chính sách “sung công” của đảng.

Công cuộc “giải phóng miền Nam” thắng lợi, với những bài hát ra rả suốt ngày đêm trên các loa treo khắp nơi đã được trẻ con thuộc và hát lại: “Trong chiến dịch nầy, bác đã cùng về với những đoàn quân, bác đến từng nhà, hỏi các cụ già, vàng đâu chúng con? Bác bắt nhịp bài ca cướp đoạt…”

Ở nông thôn trước đây như các tỉnh miền Tây, Nam bộ với chủ trương “Người cày có ruộng,”chính quyền VNCH đã bỏ tiền ra “ép” các đại điền chủ phải bán bớt ruộng đất với giá cao cho chính quyền, rồi (chính quyền) đem chia cho nông dân. Nhưng khi chiếm được miền Nam thì tất cả ruộng đất đều thuộc về nhà nước CHXHCNVN (cũng có nghĩa là của đảng CSVN!) Người dân chỉ là kẻ ở đậu, làm thuê trên đất đai của “nhà nước” cho nên đảng muốn làm gì thì làm, muốn cấp cho ai thì cấp, muốn thu hồi lúc nào thì thu, tùy thích!

Khắp hang cùng ngõ hẹp, chốn cùng cốc thâm sơn cũng không thoát khỏi nạn cướp bóc tuỳ tiện này. Người viết cũng từng là nạn nhân khi còn ở xã kinh tế mới Phước Tân, Xuyên Mộc!
Số là sau khi hợp tác xã nông nghiệp thí điểm thất bại vì cha chung không ai khóc, người dân ù lì, tiêu cực, ngầm phá hoại, chính quyền địa phương đành giải thể những tổ hợp tác, cho tự túc canh tác để đóng thuế nông nghiệp. Nhiêù người bỏ đi đốt than, thồ củi, chài lưới, đạp xe thồ… Ai bám nghề nông thì tự động chia nhau cánh rừng đầy cỏ tranh, mùa nắng cuốc xới, đốt dọn cỏ, chờ mưa xuống để gieo hạt, khi bắp, đậu vừa nẩy mầm, cỏ dại đã phủ lấp, phải lao động cật lực, dẫy hai, ba đợt cỏ thì cây trồng mới vươn lên nổi! Những chồi cây bụi rậm ven rừng cũng vừa xanh tốt làm chỗ trú ẩn cho heo rừng, sóc, nhím rình chờ ủi phá mùa màng, lại phải thức hằng đêm để canh đuổi giữa mưa gió, muỗi mòng.

Bắp vừa trổ cờ, đậu vừa ra quả, khoai sắn vừa tượng củ, thì đùng một cái, nông trường cao su thông báo cho biết khu đất nầy nằm trong “quy hoạch” bà con phải thu hoạch gấp để trả lại đất cho nông trường!

Đám nông dân nghèo khốn khổ kéo đến nhà ông Đội trưởng nông trường năn nỉ xin gia hạn cho vài tuần lễ để gặt non, chứ bây giờ trái chưa có hạt thì thu hái làm gì. Nhưng ông Đội trưởng đầy quyền uy lạnh lùng phán: Không được! Trên đã có quyết định!

Thế là hết! Hôm sau một vài người nông dân bất dĩ (có bản thân người viết) còn chút can đảm ra đứng nhìn mấy chiếc xe cày lạnh lùng xới tung những thửa rẫy xanh tốt, cuốn theo bao mồ hôi, công sức và niềm hy vọng một vụ mùa tạm no bụng cho cả bao gia đình!
Căm hờn, uất hận! Nhưng biết thưa ai, kiện ai? Kêu cứu với ai?

Đó là thời thập niên 80, 90 của Thế kỷ trước!

Bây giờ thập niên đầu của Thế kỷ 21, dù đã bám víu, hội nhập với thế giới văn minh Tư bản (bóc lột), bản tính cướp bóc của đảng Cộng Sản vẫn không thay đổi, thành phần bị cướp trước đây (có dính líu với chế độ cũ) nay hết rồi, nên chúng quay ra cướp xả láng từ người dân đen cho đến những người “có công với cách mạng, lão thành cách mạng, gia đình và thương binh liệt sĩ.” Cướp tuốt, chẳng chừa ai!

Có phải vì vậy mà chúng chưa thẳng tay đàn áp? Hòan toàn không! Hãy nhớ lại vụ biểu tình của nông dân (hầu hết đều có công với “cách mạng”) Thái Bình cách nay không lâu đã bị đàn áp khốc liệt, những người chủ chốt đứng lên huy động biểu tình là thương binh, bộ đội bị giam cầm hay thủ tiêu đến nay không ai biết rõ.

Những lý do mà chúng chần chờ chưa vội ra tay đàn áp là vì:
Mất khả năng bưng bít thông tin một cách tuyệt đối.
Cần lừa phỉnh “khúc ruột ngàn dặm.”

Sợ phản ứng bất lợi của thế giới tự do, nhất là sau vụ đàn áp những người đối kháng, cung cách tiếp đón khinh thường của lập pháp và hành pháp Hoa Kỳ đối với tập đoàn Nguyễn Minh Triết vừa rồi.

Và nhiều lý do nữa…

Bọn cướp đất cướp nhà, hà hiếp dân lành ngoài cán bộ đảng viên đảng CSVN còn có đám xã hội đen là thân nhân, vây cánh của những kẻ có chức có quyền, chúng dựa hơi dựa thế để tha hồ làm mưa làm gió, vụ việc mới nhất là trường hợp của nhà văn Nguyễn Thụy Long, trước 1975 Nguyễn Thụy Long là nhà văn xã hội thuần tuý, không dính líu gì đến quân đội hay chính quyền, thế mà vẫn phải đi tù, ra tù phải ngồi sữa xe đạp ngoài vỉa hè để sinh sống, nay ông đã ngoài 70, già yếu, bệnh tật, ông sống trong căn nhà cũ đã năm chục năm trong một ngõ hẽm ở Phú Nhuận, Sài gòn, đang bị hàng xóm có thế lực đập phá để lấn nhà, đe dọa tính mạng, ông gởi đơn khiếu nại xin can thiệp thì cơ quan công quyền làm lơ! Nhà nước do dân, vì dân là như thế đó!

Kêu gọi “hỗ trợ” cho đồng bào Tiền Giang đang biểu tình ở Sài Gòn cũng như đồng bào Bình Thuận và đồng bào Miền Bắc đang biểu tình ở Hà Nội, là chính đáng, nhưng sao không kêu gọi “tham gia” một lần cho xong, nếu như tất cả đồng bào hải ngoại cũng biểu tình đồng loạt tại chỗ, khắp nơi để đánh động lương tri thế giới. Nếu như đồng bào trong nước đồng loạt kéo về Sài Gòn, Hà Nội chung vai sát cánh với những người dân oan cả nước để giải oan một lần.

Bởi vì chừng nào còn cái guồng máy XHCN đó thì tất cả mọi người bất kể ai, trước sau đều là nạn nhân, là dân oan của nó, không sớm thì muộn, không đời nầy thì cũng đời sau:
Hồ Chí Minh là người có công nhập cảng và gầy dựng lên cái cổ máy đó thì chính ông ta là nạn nhân của nó, đến cái xác chết của ông cũng không được toại nguyện theo di chúc mà trở thành nạn nhân để đánh bóng cho “cổ máy” này.

Ông Hồ am tường lịch sử Đông Tây kim cổ mà lại không nhớ nhân vật Thương Ưởng để học kinh nghiệm: (Vệ) Ưởng chỉ làm ra luật lệ khắc nghiệt để cai trị dân, cuối cùng lại chết vì chính thứ luật lệ do mình tạo ra, huống chi là cái cổ máy khủng khiếp của ông Hồ!

Dưới đêm đen XHCN không kể đến người dân và những thế lực “thù địch” đích thị là nạn nhân trực tiếp không khoan nhượng của nó, những người có đại công, những cán bộ, đảng viên cao, thấp, trung kiên, tận tụy với nó cũng đã, đang và sẽ là nạn nhân bất cứ lúc nào. Cả một “chính phủ” Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam với biết bao trí thức, khoa bảng, sinh viên, học sinh “ưu tú” được đào tạo ở Miền Nam, nhưng vì mù quáng mắc lừa, rồi mấy ai thoát khỏi! Muốn tạm yên thân như Nguyễn Hữu Thọ, Nguyễn Thị Bình thì đã phải cúi rạp người xuống! Lời than vãn của Nguyễn Hữu Thọ chỉ sau khi chết mới nghe được! Tận tụy như Phạm Xuân Ẩn, Nguyễn Ngọc Lan… có thoát được đâu?

Khi nhìn thấy người khác bị cướp đất cướp nhà, không ai nghĩ có ngày cũng tới phiên mình, khi đang có chức cao, có quyền lớn, không ai nghĩ có ngày mình bị thanh trừng, con cháu bị hãm hại, nhưng biết đâu? Cổ máy Xã Hội Chủ Nghĩa “ưu việt” không khó lường lắm!

Hỡi những người Công An! Hỡi những người đảng viên CS dù lớn dù bé! Các người có nghĩ rằng một lúc nào đó biết đâu chính mình, gia đình mình, con cháu mình lại là nạn nhân của chế độ này. Nếu có, sao chưa cùng với những người “dân oan” đứng lên đạp đổ nó đi?

Đừng mơ đảng Cộng Sản thay đổi, nó phải được thay thế thì mọi sự mới thay đổi, một người CS Nga đại phản tỉnh đã nói đại ý như thế.

Nguyễn Duy Ân

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

xao khung leu lao