Phan Văn Song
Việt Nam ngày nay: Đảng cộng sản thực thi một cuộc cải cách ruộng đất mới: Đuổi nhà, cướp đất của nhân dân
Nhắc đến miền Nam, Nguyễn khắc Toàn viết: "... Mô hình chế độ chính trị Nhà Nước Việt Nam Cộng Hòa trước đây, khi ở miền Bắc tôi đã được tuyên truyền rằng, đó là một loại hình thức chủ nghĩa thực dân kiểu mới do đế quốc Mỹ dựng lên và làm bàn đạp để tiến công miền Bắc và phe xã hội chủ nghĩa (XHCN) do Liên Xô và Trung Quốc là những nước đứng đầu. Và các cơ quan tuyên truyền của miền Bắc còn nói về kinh tế của miền Nam Việt Nam là thị trường để tiêu thụ hàng hóa tư bản ế thừa của các nước phương Tây. Ðây cũng là nơi Mỹ và các đế quốc nước ngoài vơ vét tài nguyên bóc lột sức lao động rẻ mạt của nhân dân về văn hóa, xã hội, giáo dục... thì mảnh đất màu mỡ ở miền Nam Việt Nam là nơi để gieo mầm nô dịch của đế quốc, ngoại bang nảy nở phát triển. Trên báo, đài phát thanh, sách vở giao khoa dạy trong các trường học ở miền Bắc đầy dẫy những tuyên truyền về một nhà tù lớn, một trại tập trung khổng lồ. Ở nông thôn thì nông dân bị kềm kẹp trong ấp chiến lược với lớp lớp hàng hàng rào dây thép gai bao quanh, với nhiều chòi có lính với súng đạn tối tân canh gác đêm ngày...”.
Hơn mười ngày nay, hàng loạt người từ các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long cũng như một số tỉnh miền Trung ồ ạt kéo về Sài Gòn đòi gặp các vị trách nhiệm Văn Phòng Quốc hội II để khiếu nại bị lừa gạt trong những vụ việc bồi thường đất đai.
Từ nhiều năm nay, các cơ quan giải tỏa đất đai cho quy hoạch xây cất, mở mang thành phố, mở mang xí nghiệp theo nhu cầu kỹ nghệ hóa đất nước và do xây dựng nhà cửa cho ngoại nhơn đầu tư vào Việt Nam (VN) cư ngụ, đất đai ở những vùng ngoại biên các thành phố lên giá vùn vụt. Một miếng ruộng nho nhỏ đã biến thành mỏ vàng. Người nông dân có đất đai ở trong vòng quy hoạch được đề nghị bồi thường một - đương nhiên món tiền bồi thường này không thỏa đáng, vì còn dưới xa giá trị đích thực về công sức khai thác, về lợi tức thu hoạch của sở hữu chủ - nhưng liền đó, mảnh vườn, miếng đất mà người nông dân “khổ chủ” nghĩ rằng chánh quyền sẽ xây cất theo nhu cầu phát triển đất nước, thì … được bán lại cho Tây, cho Tàu với giá cao gấp trăm, gấp ngàn lần giá bồi thường. Nông dân thấy mình bị đảng viên có chức có quyền địa phương lừa đảo trắng trợn, nên ức lòng đi kiện. Thế là đã xãy ra hàng hàng lớp lớp dân oan kéo nhau đi Hà nội khiếu kiện, rồi bao nhiêu cảnh thương tâm xảy ra cho những người dân bị đuổi nhà cướp đất phải ăn dầm nằm vạ tháng này qua năm khác ở Vuờn Hoa Mai Xuân Thưởng, và ngày nay, tình trạng này đang tiếp diễn ở Sài Gòn.
Cải cách ruộng đất mới theo định hướng XHCN
Hồi năm 1952 đến 1956, Đảng cộng sản VN (ĐCSVN) phát động chiến dịch Cải cách ruộng đất để đánh địa chủ cường hào, lấy đất đai của địa chủ đem chia cho bần cố nông.
Sau đợt “sửa sai” năm 1957, Đảng “hợp tác xã hóa” đất đai để tước quyền làm chủ của bần cố nông.
Sau 1975, đảng cộng sản vào Nam, định làm lại cuộc Cải cách ruộng đất nhưng không thực hiện được vì chánh sách “hợp tác xã hóa” thất bại. Đảng cộng sản chỉ đánh được tư sản, tiểu thương, tiểu chủ, tước quyền tư hữu để đem tài sản cướp đoạt được của nhân dân về cho đảng sở hữu, mà thực tế là làm giàu cho đảng viên. Ngày nay, nhờ đầu tư ngoại quốc vào, nhà cầm quyền tìm mọi cách vừa thu mua rẻ đất đai (mà họ che đậy dưới cái vỏ “giải toả, đề bù”) của nông dân, vừa trắng trợn cướp đoạt, bán lại cho tư bản để làm giàu cho đảng viên.
Lần này người dân thật sự trở thành bần cố nông trắng tay. Đảng cộng sản vốn là “Đảng Lao động” nên lột sạch sành sanh nông dân, tiểu chủ, và đảng cộng sản trở thành địa chủ, tư sản, tư bản, cả mại bản.
Nếu xem đây là cuộc Cải cách ruộng đất, thì lần này Đảng sẽ biến nông dân trở thành công nhân rẻ tiền phục vụ cho tư bản ngoại quốc, vì Việt Nam, thành viên thứ 150 của WTO, đang cần một “giai cấp” công nhân rẻ tiền và dễ sai khiến.
Chuyền giai cấp nông dân thành giai cấp công nhân
Phát triển Việt Nam ngày nay, theo chiêu thức “Kinh tế thị trường”, tức là tạo những công nhân cho một công nghệ gia công lắp ráp, công nhân may mặc, dán hồ đế giày thể thao… một công nghệ không cần chất xám, thiếu kỹ thuật, thiếu sáng tạo, thiếu khoa học mũi nhọn. Và nguy hiểm hơn, với chiêu thức “Kinh tế thị trường” thòng thêm cái đuôi “Định hướng xã hội chủ nghĩa”, tức là làm kinh tế một cách bừa bãi, tùy tiện, độc đoán, như mua của nông dân với giá rẻ, bán với giá đắt cho ngoại quốc, chiêu thức này sẽ lột sạch sành sanh nhân dân. Tất cả những kẻ “ăn trên ngồi trước” đều là cán bộ đảng viên cộng sản, miệng lúc nào cũng nói xoen xoét “làm cho Việt Nam”, nhưng không bao giờ họ thật sự “làm cho người Việt Nam, cho dân Việt Nam”. Nếu là cấp lãnh đạo lương thiện, có chút liêm sĩ, khi nói bồi thường theo giá thị trường, thì phải giải quyết đúng đắn là trả bù khoản tiền sai biệt cho những chủ nhơn đất đai bị quy hoạch khi giá được bán lên cao.
Công nhân phục vụ giai cấp thống trị trung gian và bảo vệ giới tư bản nước ngoài
Đảng cộng sản Việt Nam trên thực tế đang cai quản đất nước Việt Nam, rất cần có một giai cấp công nhân rẻ tiền để phục vụ các nhà đầu tư ngoại quốc. Điển hình là ông Nguyễn Minh Triết, người Chủ tịch vô trách nhiệm, rất thờ ơ về điều kiện lao động của công nhânViệt Nam. Suốt thời gian rao hàng ở Hoa Kỳ, ông đã trả lời bao nhiêu phỏng vấn và ký kết trong nhiều hợp đồng thương mại, nhưng chưa bao giờ nghe ông ta tuyên bố một câu về tình trạng làm việc cũng như đìều kiện lao động của công nhân Việt Nam mà ông đang sử dụng quyền đại diện.
Trước khi ông Nguyễn Minh Triết sang Mỹ, là người đứng đầu nhà nước, chắc chắn ông có theo dõi, biết rất rõ là từ đầu năm 2006 và cả đầu năm 2007, ở Việt Nam, đặc biệt ở ngoại ô Sài Gòn cũng như ở tỉnh Bình Dương - quê hương chôn nhau cắt rún của ông - đã liên tục diễn ra bao nhiêu cuộc biểu tình. Những người biểu tình này chỉ đòi hỏi quyền lợi chánh đáng, quyền lợi đương nhiên được hưởng, của bất cứ công nhân một nước bình thường nào có đầy đủ chủ quyền.
Ông Nguyễn Minh Triết ký kết và “hồ hởi” mang về Việt Nam… những lời hứa sẽ đầu tư 11 tỷ của các doanh nhơn Mỹ. Chúng tôi thử hỏi ông hứa cung ứng những gì cho doanh nhân Mỹ để họ hăm hở mang vốn vào Việt Nam ? : - Óc sáng tạo của người Việt Nam? - Kỹ thuật và tay nghề người Việt Nam? - Việt Nam có nhiều nhà khoa học lãnh giải Nobel hoặc nhiều bằng sáng chế?
Tất cả đều không phải, vậy ông hứa những gì ? Phải chăng ông đã hãnh diện hứa chắc chắn như đinh đóng cột, là công nhân Việt Nam rất cần cù, ngoan ngoãn, dễ sai, dễ bảo mà lương thì rẻ nhất thế giới, vì luôn luôn có một bộ máy công an đắc lực, một công đoàn “hữu hiệu”, nên công nhơn không thể đình công hay thắc mắc gì hết?!.
Một nghiệp đoàn công nhân, sản phẩm của Đảng cầm quyền, là một thứ quái thai đối với các nước văn minh trên thế giới ngày nay. Loại quái thai này chỉ sanh tồn ở những nước cộng sản. Ở Pháp, nghiệp đoàn CGT trực thuộc Đảng Cộng sản Pháp đấy, nhưng Đảng Cộng sản Pháp có lúc nào được dân cho cầm quyền đâu?
Nên nhớ, chức năng của một nghiệp đoàn công nhân là bảo vệ người công nhân, ấy thế mà ở Việt Nam ngày nay, Công đoàn Lao động trực thuộc Mặt Trận Tổ Quốc - một ngoại vi của Đảng cộng sản Việt Nam - Đảng cầm quyền. Thử hỏi công đoàn này làm sao bảo vệ công nhân lao động được hữu hiệu? Khi công nhân được nhận vào làm việc, ai là người ký hợp đồng với giới chủ nhân tư bản nước ngoài? Bằng chứng là ngày hôm nay, ở Việt Nam, những người tham gia các nghiệp đoàn tự do và độc lập (ngoài công đoàn của Đảng Cộng sản) đều bị giam cầm, bị truy nã hay phải lưu vong.
“Luật” của Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam kết tội thành lập một nghiệp đoàn công nhơn đoàn độc lập thành tội gián điệp phản quốc, có thể bị xử tử hình, trong lúc Hiến Pháp Việt Nam cho phép người dân được tổ chức hội đoàn.
Trong các cuộc phỏng vấn - phỏng vấn gì mà phải gởi 15 câu hỏi trước - không thấy anh nhà báo nào đặt câu hỏi vể các điều kiện làm việc của công nhân tương lai ở Việt Nam. Tất cả các hợp đồng thương mại được ký kết, hầu hết là hợp đồng đầu tư. Đầu tư kỹ nghệ là mở nhà máy, thế mà không thấy một điều khoản thương thuyết nào về điều kiện của công nhân lao động? Vì mở nhà máy tức nhiên là cần công nhân. Những ai quan tâm về nhân quyền đều thất vọng, không nghe ông Triết cùng phái đoàn hùng hậu và ưu việt của ông nêu những câu hỏi cần thiết như: Phẩm chất về kỹ thuật? Chuyên ngành? Công nghệ nặng? Công nghệ chế biến? Dịch vụ? Chức năng sinh ngữ? Hạ tầng kỹ thuật? Chức năng huấn luyện (hệ thống giáo dục, tiểu học, trung học, đại học, đại học chuyên nghiệp, bản năng hội nhập kỹ thuật …). Lương tối thiểu là bao nhiêu? Số giờ lao động bao nhiêu? Đầu tư chất xám thế nào? Huấn nghiệp và luyện tay nghề ra sao? Ngày nghỉ, thời gian huấn luyện, quỹ hưu trí, quỹ xã hội, ai trách nhiệm, và, bao nhiêu phần trăm của chủ, bao nhiêu phần trăm của nhà nước Việt Nam, bao nhiêu của công nhân...
Bấy nhiêu câu hỏi thường thức mà người đi thương thuyết cho một hợp đồng thương mại thường phải được đặt ra, thế mà ông Triết lẫn phái đoàn ưu việt của ông phớt lờ. Tất cả những thắc mắc đều được ngụy trang dưới một lá chắn mỵ dân do Đảng ra lịnh cho giới truyền thông thuộc phe nhà: “Ông Triết chắc chắn là người tử tế, vì có một giọng nói đầy chất mộc mạc của người Nam bộ”. !
Nếu ông Triết thực sự là dân chịu chơi theo phong cách miền Nam, biết “U-Tê-Cu” (Uống Trà Quạu) biết hiên ngang đứng thẳng, thì trước khi đi Mỹ, ông Triết đã hổng thèm xin phép anh Ba “Tàu”. Đằng này, sau khi qua Bắc Kinh cúc cung triều kiến, ông còn phải tiếp viên Tướng của quân đội Tàu Cộng, rồi… ông mới đi Mỹ. Ông yếu quá! Phong cách này đâu phải của dân chịu chơi Nam bộ! Ông khéo đóng kịch và “chôm” giọng nói chất phác của người dân Nam Bộ để hoàn tất vở kịch mỵ dân và rao hàng. Đúng là “nói dzậy mà hổng phải dzậy”. Thảo nào dân Việt nam bị ông bán dễ dàng, bị ông lần lượt đưa vào tròng để tiếp tục làm đủ trò nô lệ: thợ nô lệ theo thợ, gái nô lệ theo gái, trai nô lệ theo trai, con nít nô lệ theo con nít, nông dân nô lệ theo nông dân, có vườn bán vườn, có đất bán đất, thiếu nữ nhà lành vì nghèo phải “bày hàng” cái vốn của cha mẹ sanh hy vọng kiếm tấm chồng Đại Hàn, Đài Loan,… để giúp đỡ cha mẹ, còn thuộc hạ đảng cầm quyền Ba Đình thì nô lệ đô - la, tập tành tiêu thụ theo giai cấp thượng lưu, nào là xe hai cầu, điện thoại viễn liên, máy hình điện tử… cả bọn tranh nhau tham nhũng để có, để mua, để xài đồ “sịn”, tức tiêu dùng hàng ngoại nhập.
Ông Nguyễn Minh Triết không phải là một nhà lãnh đạo thật lòng yêu nước, yêu quê hương, yêu dân tộc. Ông thiếu cái đạo đức mà tôi gọi là đạo đức cách mạng “cho dân và vì dân”. Ông chẳng bao giờ có được cái đạo đức cách mạng, bởi ông là người của Đảng cộng sản. Mà Đảng cộng sản có bao giờ yêu dân, yêu nước đâu? Đảng cộng sản chỉ yêu Đảng cộng sản và chỉ phục vụ Đảng cộng sản thôi. Bằng chứng, nếu yêu thực sự dân Việt Nam thì làm sao có Cải Cách Ruộng Đất những năm 1953 -1956, đấu tố oan ức mấy trăm ngàn nạn nhân. Làm sao có thảm trạng Tết Mậu Thân 1968 - chà đạp cam kết đình chiến, xua quân đánh chiếm, thảm sát đồng bào trong những ngày thiêng liêng nhứt của dân tộc Việt Nam - với trên 5.000 thường dân bị giết hại, chỉ riêng ở Huế. Nếu có nhân tính thì đâu bày ra cảnh “đuổi người ra biển để cướp vàng” vào những năm 1978/1979, và ngày nay, lại tiếp tục “cướp đất cướp ruộng” để tư hữu hóa Đảng và thuộc hạ?!.
Ông Nguyễn Minh Triết và ĐCSVN nay phải hoàn toàn trách nhiệm về các mặt hàng, về gạo, về thủy sản xuất khẩu bị nhiễm độc. Tất cả chỉ vì lãnh đạo tồi, quản lý dở, giải quyết tùy tiện, bừa bãi, độc tôn, độc đoán. Bởi khăng khăng ngoan cố vì tham quyền cố vị, không chấp nhận chế độ đa đảng. Bởi không có một hay nhiều đảng đối lập với đảng cầm quyền để được kiểm soát và tự kềm chế, nên đảng cộng sản Việt Nam tự tung, tự tác, xem trời bằng vung, tự cho mình là đỉnh cao trí tuệ loài người, cho nên chỉ mới hơn ba mươi năm thống trị đất nước, trong hòa bình trong những điều kiện lý tưởng để xây dựng và phát triển, mà từ nền tảng đạo lý truyền thống ngàn đời của dân tộc đang trên đà hủy diệt, đến quê hương lâm cảnh điêu tàn. Trong đối ngoại thì biên giới bị xói mòn, cắt đất liền, cắt hải phận cúc cung dâng hiến Thiên triều để được che giữ mạng sống cho đảng. Đối nội thì phá rừng bừa bãi, sử dụng vô tội vạ các loại thuốc chống rầy, thuốc chống muỗi, DDT, phân hóa học... làm hư đất, không xử lý chất thải hoá chất từ hàng ngàn xí nghiệp công kỹ nghệ tuôn xả, làm hủy hoại môi sinh, môi trường, gây nên vô vàn dị bịnh. Bệnh AIDS, bệnh sốt xuất huyết vẫn hằng năm hoành hành, cướp đi không biết bao nhiêu sanh mạng trẻ con; tệ nạn xã hội đầy dẫy, con trẻ, đang tuổi đến trường, đi bán thuốc lá, bán vé số để phụ giúp cha mẹ. Tuần qua, các trường công lập Sài Gòn tuyên bố tăng giá học phí, mỗi học sanh nay phải trả 400.000 đồng một tháng, trong lúc Nhà Nước bắt tay thoả hiệp với các hãng tư nhân ngoại quốc chỉ trả cho công nhân 800.000 đồng lương tháng. Lương người cha công nhân chỉ có 800 ngàn (50 US $) mà phải trả học phí cho mỗi đứa con 400 ngàn, chúng tôi không dám nghĩ đến tình trạng của một gia đình công nhân có nhiều con!...
Mới bước vào WTO mà hàng hóa đã bị trả lại vì chứa đầy chất độc, không đúng tiêu chuẩn. Tất cả tiềm lực thương mại chỉ còn vỏn vẹn có mỗi chiêu bài “Công nhân với đồng lương rẻ”, hàm nghĩa là công nhân sẽ sẵn sàng làm nô lệ.
Chế độ miền Nam đã mất từ hơn ba mươi năm, hiện Đảng Cộng sản Hà nội đang thao túng quyền thống trị trên ba miền đất nước, vậy, khi đọc đoạn viết của ông Nguyễn khắc Toàn, thay cho cách ĐCSVN nói về miền Nam trước đây, chúng ta có cảm nghĩ ông Toàn đang tả đúng hình ảnh của Việt Nam ngày nay dưới bàn tay cai trị của ĐCSVN:
“Mô hình chế độ chính trị là một loại hình thức chủ nghĩa thực dân kiểu mới do đế quốc Mỹ dựng lên. Việt Nam là thị trường để tiêu thụ hàng hóa tư bản ế thừa của các nước phương Tây. Ðây cũng là nơi Mỹ và các đế quốc nước ngoài vơ vét tài nguyên bóc lột sức lao động rẻ mạt của nhân dân về văn hóa, xã hội, giáo dục... thì mảnh đất màu mỡ ở Việt Nam là nơi để gieo mầm nô dịch của đế quốc, ngoại bang nảy nở phát triển ”.
Công nhân ngày nay phải đình công để đòi cho kỳ được những điều kiện làm việc đàng hoàng với chủ nhân ngoại quốc. Nông dân ngày nay đang đi kiện Nhà nước, vì đất đai đã bị cướp đoạt ngang ngược. Hôm nay công nhân nô lệ và nông dân bị cướp đất chưa có điều kiện và tổ chức để cùng sát cánh tranh đấu. Công nhân và nông dân còn lập luận riêng rẽ, mỗi thành phần chỉ nhìn thấy và đòi hỏi những quyền lợi riêng cho mình. Đây chỉ mới là những đòi hỏi về công lý và công bằng, còn quan điểm đấu tranh chính trị về Dân chủ và Nhân quyền chưa được đặt ra.
Nhưng hãy coi chừng ngày mai, những người tranh đấu cho dân chủ, sỹ phu, trí thức, thực sự yêu nước có ý thức đấu tranh chính trị sẽ nói chuyện được với giới công nhân đang bị bóc lột sức lao động như người nô lệ, sẽ bắt tay được với dân oan bị ăn cắp, bị cướp đoạt đất đai. Và ngày ấy, ngày ấy… sẽ không xa lắm đâu!
Sẽ có một cuộc đấu tranh chính trị toàn bộ của giai cấp bị trị với giai cấp thống trị. Vì, sau cuộc Cải cách ruộng đất mới này, ở Việt Nam sẽ rõ ràng có hai giai cấp và một cuộc đấu tranh giai cấp phải được diễn ra. Đảng cộng sản lần này đứng vào vai trò của kẻ thống trị, kẻ thù của giai cấp Công-Nông. Và, Đảng cộng sản ngày nay đang vừa ở cả tư thế của các quan thầy Thuộc địa, Thực dân (cướp đất của nông dân) và cũng vừa ở cả vai trò của Đế quốc (bảo vệ tư bản ngoại nhân, bóc lột sức lao động của công nhơn bản xứ).
Vậy, Đảng cộng sản:
- Hãy mau mau đối thoại với nhân dân để sám hối, may ra còn kịp, trước khi bị đào thải.
- Hãy mau mau trả lại đầy đủ quyền công dân cho nhân dân Việt Nam.
- Hãy mau mau trả quyền quản lý đất nước cho nhân dân Việt Nam.
Đừng chần chờ nữa!
Hồi Nhơn Sơn, ngày 7 tháng 7 năm 2007
Việt Nam ngày nay: Đảng cộng sản thực thi một cuộc cải cách ruộng đất mới: Đuổi nhà, cướp đất của nhân dân
Nhắc đến miền Nam, Nguyễn khắc Toàn viết: "... Mô hình chế độ chính trị Nhà Nước Việt Nam Cộng Hòa trước đây, khi ở miền Bắc tôi đã được tuyên truyền rằng, đó là một loại hình thức chủ nghĩa thực dân kiểu mới do đế quốc Mỹ dựng lên và làm bàn đạp để tiến công miền Bắc và phe xã hội chủ nghĩa (XHCN) do Liên Xô và Trung Quốc là những nước đứng đầu. Và các cơ quan tuyên truyền của miền Bắc còn nói về kinh tế của miền Nam Việt Nam là thị trường để tiêu thụ hàng hóa tư bản ế thừa của các nước phương Tây. Ðây cũng là nơi Mỹ và các đế quốc nước ngoài vơ vét tài nguyên bóc lột sức lao động rẻ mạt của nhân dân về văn hóa, xã hội, giáo dục... thì mảnh đất màu mỡ ở miền Nam Việt Nam là nơi để gieo mầm nô dịch của đế quốc, ngoại bang nảy nở phát triển. Trên báo, đài phát thanh, sách vở giao khoa dạy trong các trường học ở miền Bắc đầy dẫy những tuyên truyền về một nhà tù lớn, một trại tập trung khổng lồ. Ở nông thôn thì nông dân bị kềm kẹp trong ấp chiến lược với lớp lớp hàng hàng rào dây thép gai bao quanh, với nhiều chòi có lính với súng đạn tối tân canh gác đêm ngày...”.
Hơn mười ngày nay, hàng loạt người từ các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long cũng như một số tỉnh miền Trung ồ ạt kéo về Sài Gòn đòi gặp các vị trách nhiệm Văn Phòng Quốc hội II để khiếu nại bị lừa gạt trong những vụ việc bồi thường đất đai.
Từ nhiều năm nay, các cơ quan giải tỏa đất đai cho quy hoạch xây cất, mở mang thành phố, mở mang xí nghiệp theo nhu cầu kỹ nghệ hóa đất nước và do xây dựng nhà cửa cho ngoại nhơn đầu tư vào Việt Nam (VN) cư ngụ, đất đai ở những vùng ngoại biên các thành phố lên giá vùn vụt. Một miếng ruộng nho nhỏ đã biến thành mỏ vàng. Người nông dân có đất đai ở trong vòng quy hoạch được đề nghị bồi thường một - đương nhiên món tiền bồi thường này không thỏa đáng, vì còn dưới xa giá trị đích thực về công sức khai thác, về lợi tức thu hoạch của sở hữu chủ - nhưng liền đó, mảnh vườn, miếng đất mà người nông dân “khổ chủ” nghĩ rằng chánh quyền sẽ xây cất theo nhu cầu phát triển đất nước, thì … được bán lại cho Tây, cho Tàu với giá cao gấp trăm, gấp ngàn lần giá bồi thường. Nông dân thấy mình bị đảng viên có chức có quyền địa phương lừa đảo trắng trợn, nên ức lòng đi kiện. Thế là đã xãy ra hàng hàng lớp lớp dân oan kéo nhau đi Hà nội khiếu kiện, rồi bao nhiêu cảnh thương tâm xảy ra cho những người dân bị đuổi nhà cướp đất phải ăn dầm nằm vạ tháng này qua năm khác ở Vuờn Hoa Mai Xuân Thưởng, và ngày nay, tình trạng này đang tiếp diễn ở Sài Gòn.
Cải cách ruộng đất mới theo định hướng XHCN
Hồi năm 1952 đến 1956, Đảng cộng sản VN (ĐCSVN) phát động chiến dịch Cải cách ruộng đất để đánh địa chủ cường hào, lấy đất đai của địa chủ đem chia cho bần cố nông.
Sau đợt “sửa sai” năm 1957, Đảng “hợp tác xã hóa” đất đai để tước quyền làm chủ của bần cố nông.
Sau 1975, đảng cộng sản vào Nam, định làm lại cuộc Cải cách ruộng đất nhưng không thực hiện được vì chánh sách “hợp tác xã hóa” thất bại. Đảng cộng sản chỉ đánh được tư sản, tiểu thương, tiểu chủ, tước quyền tư hữu để đem tài sản cướp đoạt được của nhân dân về cho đảng sở hữu, mà thực tế là làm giàu cho đảng viên. Ngày nay, nhờ đầu tư ngoại quốc vào, nhà cầm quyền tìm mọi cách vừa thu mua rẻ đất đai (mà họ che đậy dưới cái vỏ “giải toả, đề bù”) của nông dân, vừa trắng trợn cướp đoạt, bán lại cho tư bản để làm giàu cho đảng viên.
Lần này người dân thật sự trở thành bần cố nông trắng tay. Đảng cộng sản vốn là “Đảng Lao động” nên lột sạch sành sanh nông dân, tiểu chủ, và đảng cộng sản trở thành địa chủ, tư sản, tư bản, cả mại bản.
Nếu xem đây là cuộc Cải cách ruộng đất, thì lần này Đảng sẽ biến nông dân trở thành công nhân rẻ tiền phục vụ cho tư bản ngoại quốc, vì Việt Nam, thành viên thứ 150 của WTO, đang cần một “giai cấp” công nhân rẻ tiền và dễ sai khiến.
Chuyền giai cấp nông dân thành giai cấp công nhân
Phát triển Việt Nam ngày nay, theo chiêu thức “Kinh tế thị trường”, tức là tạo những công nhân cho một công nghệ gia công lắp ráp, công nhân may mặc, dán hồ đế giày thể thao… một công nghệ không cần chất xám, thiếu kỹ thuật, thiếu sáng tạo, thiếu khoa học mũi nhọn. Và nguy hiểm hơn, với chiêu thức “Kinh tế thị trường” thòng thêm cái đuôi “Định hướng xã hội chủ nghĩa”, tức là làm kinh tế một cách bừa bãi, tùy tiện, độc đoán, như mua của nông dân với giá rẻ, bán với giá đắt cho ngoại quốc, chiêu thức này sẽ lột sạch sành sanh nhân dân. Tất cả những kẻ “ăn trên ngồi trước” đều là cán bộ đảng viên cộng sản, miệng lúc nào cũng nói xoen xoét “làm cho Việt Nam”, nhưng không bao giờ họ thật sự “làm cho người Việt Nam, cho dân Việt Nam”. Nếu là cấp lãnh đạo lương thiện, có chút liêm sĩ, khi nói bồi thường theo giá thị trường, thì phải giải quyết đúng đắn là trả bù khoản tiền sai biệt cho những chủ nhơn đất đai bị quy hoạch khi giá được bán lên cao.
Công nhân phục vụ giai cấp thống trị trung gian và bảo vệ giới tư bản nước ngoài
Đảng cộng sản Việt Nam trên thực tế đang cai quản đất nước Việt Nam, rất cần có một giai cấp công nhân rẻ tiền để phục vụ các nhà đầu tư ngoại quốc. Điển hình là ông Nguyễn Minh Triết, người Chủ tịch vô trách nhiệm, rất thờ ơ về điều kiện lao động của công nhânViệt Nam. Suốt thời gian rao hàng ở Hoa Kỳ, ông đã trả lời bao nhiêu phỏng vấn và ký kết trong nhiều hợp đồng thương mại, nhưng chưa bao giờ nghe ông ta tuyên bố một câu về tình trạng làm việc cũng như đìều kiện lao động của công nhân Việt Nam mà ông đang sử dụng quyền đại diện.
Trước khi ông Nguyễn Minh Triết sang Mỹ, là người đứng đầu nhà nước, chắc chắn ông có theo dõi, biết rất rõ là từ đầu năm 2006 và cả đầu năm 2007, ở Việt Nam, đặc biệt ở ngoại ô Sài Gòn cũng như ở tỉnh Bình Dương - quê hương chôn nhau cắt rún của ông - đã liên tục diễn ra bao nhiêu cuộc biểu tình. Những người biểu tình này chỉ đòi hỏi quyền lợi chánh đáng, quyền lợi đương nhiên được hưởng, của bất cứ công nhân một nước bình thường nào có đầy đủ chủ quyền.
Ông Nguyễn Minh Triết ký kết và “hồ hởi” mang về Việt Nam… những lời hứa sẽ đầu tư 11 tỷ của các doanh nhơn Mỹ. Chúng tôi thử hỏi ông hứa cung ứng những gì cho doanh nhân Mỹ để họ hăm hở mang vốn vào Việt Nam ? : - Óc sáng tạo của người Việt Nam? - Kỹ thuật và tay nghề người Việt Nam? - Việt Nam có nhiều nhà khoa học lãnh giải Nobel hoặc nhiều bằng sáng chế?
Tất cả đều không phải, vậy ông hứa những gì ? Phải chăng ông đã hãnh diện hứa chắc chắn như đinh đóng cột, là công nhân Việt Nam rất cần cù, ngoan ngoãn, dễ sai, dễ bảo mà lương thì rẻ nhất thế giới, vì luôn luôn có một bộ máy công an đắc lực, một công đoàn “hữu hiệu”, nên công nhơn không thể đình công hay thắc mắc gì hết?!.
Một nghiệp đoàn công nhân, sản phẩm của Đảng cầm quyền, là một thứ quái thai đối với các nước văn minh trên thế giới ngày nay. Loại quái thai này chỉ sanh tồn ở những nước cộng sản. Ở Pháp, nghiệp đoàn CGT trực thuộc Đảng Cộng sản Pháp đấy, nhưng Đảng Cộng sản Pháp có lúc nào được dân cho cầm quyền đâu?
Nên nhớ, chức năng của một nghiệp đoàn công nhân là bảo vệ người công nhân, ấy thế mà ở Việt Nam ngày nay, Công đoàn Lao động trực thuộc Mặt Trận Tổ Quốc - một ngoại vi của Đảng cộng sản Việt Nam - Đảng cầm quyền. Thử hỏi công đoàn này làm sao bảo vệ công nhân lao động được hữu hiệu? Khi công nhân được nhận vào làm việc, ai là người ký hợp đồng với giới chủ nhân tư bản nước ngoài? Bằng chứng là ngày hôm nay, ở Việt Nam, những người tham gia các nghiệp đoàn tự do và độc lập (ngoài công đoàn của Đảng Cộng sản) đều bị giam cầm, bị truy nã hay phải lưu vong.
“Luật” của Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam kết tội thành lập một nghiệp đoàn công nhơn đoàn độc lập thành tội gián điệp phản quốc, có thể bị xử tử hình, trong lúc Hiến Pháp Việt Nam cho phép người dân được tổ chức hội đoàn.
Trong các cuộc phỏng vấn - phỏng vấn gì mà phải gởi 15 câu hỏi trước - không thấy anh nhà báo nào đặt câu hỏi vể các điều kiện làm việc của công nhân tương lai ở Việt Nam. Tất cả các hợp đồng thương mại được ký kết, hầu hết là hợp đồng đầu tư. Đầu tư kỹ nghệ là mở nhà máy, thế mà không thấy một điều khoản thương thuyết nào về điều kiện của công nhân lao động? Vì mở nhà máy tức nhiên là cần công nhân. Những ai quan tâm về nhân quyền đều thất vọng, không nghe ông Triết cùng phái đoàn hùng hậu và ưu việt của ông nêu những câu hỏi cần thiết như: Phẩm chất về kỹ thuật? Chuyên ngành? Công nghệ nặng? Công nghệ chế biến? Dịch vụ? Chức năng sinh ngữ? Hạ tầng kỹ thuật? Chức năng huấn luyện (hệ thống giáo dục, tiểu học, trung học, đại học, đại học chuyên nghiệp, bản năng hội nhập kỹ thuật …). Lương tối thiểu là bao nhiêu? Số giờ lao động bao nhiêu? Đầu tư chất xám thế nào? Huấn nghiệp và luyện tay nghề ra sao? Ngày nghỉ, thời gian huấn luyện, quỹ hưu trí, quỹ xã hội, ai trách nhiệm, và, bao nhiêu phần trăm của chủ, bao nhiêu phần trăm của nhà nước Việt Nam, bao nhiêu của công nhân...
Bấy nhiêu câu hỏi thường thức mà người đi thương thuyết cho một hợp đồng thương mại thường phải được đặt ra, thế mà ông Triết lẫn phái đoàn ưu việt của ông phớt lờ. Tất cả những thắc mắc đều được ngụy trang dưới một lá chắn mỵ dân do Đảng ra lịnh cho giới truyền thông thuộc phe nhà: “Ông Triết chắc chắn là người tử tế, vì có một giọng nói đầy chất mộc mạc của người Nam bộ”. !
Nếu ông Triết thực sự là dân chịu chơi theo phong cách miền Nam, biết “U-Tê-Cu” (Uống Trà Quạu) biết hiên ngang đứng thẳng, thì trước khi đi Mỹ, ông Triết đã hổng thèm xin phép anh Ba “Tàu”. Đằng này, sau khi qua Bắc Kinh cúc cung triều kiến, ông còn phải tiếp viên Tướng của quân đội Tàu Cộng, rồi… ông mới đi Mỹ. Ông yếu quá! Phong cách này đâu phải của dân chịu chơi Nam bộ! Ông khéo đóng kịch và “chôm” giọng nói chất phác của người dân Nam Bộ để hoàn tất vở kịch mỵ dân và rao hàng. Đúng là “nói dzậy mà hổng phải dzậy”. Thảo nào dân Việt nam bị ông bán dễ dàng, bị ông lần lượt đưa vào tròng để tiếp tục làm đủ trò nô lệ: thợ nô lệ theo thợ, gái nô lệ theo gái, trai nô lệ theo trai, con nít nô lệ theo con nít, nông dân nô lệ theo nông dân, có vườn bán vườn, có đất bán đất, thiếu nữ nhà lành vì nghèo phải “bày hàng” cái vốn của cha mẹ sanh hy vọng kiếm tấm chồng Đại Hàn, Đài Loan,… để giúp đỡ cha mẹ, còn thuộc hạ đảng cầm quyền Ba Đình thì nô lệ đô - la, tập tành tiêu thụ theo giai cấp thượng lưu, nào là xe hai cầu, điện thoại viễn liên, máy hình điện tử… cả bọn tranh nhau tham nhũng để có, để mua, để xài đồ “sịn”, tức tiêu dùng hàng ngoại nhập.
Ông Nguyễn Minh Triết không phải là một nhà lãnh đạo thật lòng yêu nước, yêu quê hương, yêu dân tộc. Ông thiếu cái đạo đức mà tôi gọi là đạo đức cách mạng “cho dân và vì dân”. Ông chẳng bao giờ có được cái đạo đức cách mạng, bởi ông là người của Đảng cộng sản. Mà Đảng cộng sản có bao giờ yêu dân, yêu nước đâu? Đảng cộng sản chỉ yêu Đảng cộng sản và chỉ phục vụ Đảng cộng sản thôi. Bằng chứng, nếu yêu thực sự dân Việt Nam thì làm sao có Cải Cách Ruộng Đất những năm 1953 -1956, đấu tố oan ức mấy trăm ngàn nạn nhân. Làm sao có thảm trạng Tết Mậu Thân 1968 - chà đạp cam kết đình chiến, xua quân đánh chiếm, thảm sát đồng bào trong những ngày thiêng liêng nhứt của dân tộc Việt Nam - với trên 5.000 thường dân bị giết hại, chỉ riêng ở Huế. Nếu có nhân tính thì đâu bày ra cảnh “đuổi người ra biển để cướp vàng” vào những năm 1978/1979, và ngày nay, lại tiếp tục “cướp đất cướp ruộng” để tư hữu hóa Đảng và thuộc hạ?!.
Ông Nguyễn Minh Triết và ĐCSVN nay phải hoàn toàn trách nhiệm về các mặt hàng, về gạo, về thủy sản xuất khẩu bị nhiễm độc. Tất cả chỉ vì lãnh đạo tồi, quản lý dở, giải quyết tùy tiện, bừa bãi, độc tôn, độc đoán. Bởi khăng khăng ngoan cố vì tham quyền cố vị, không chấp nhận chế độ đa đảng. Bởi không có một hay nhiều đảng đối lập với đảng cầm quyền để được kiểm soát và tự kềm chế, nên đảng cộng sản Việt Nam tự tung, tự tác, xem trời bằng vung, tự cho mình là đỉnh cao trí tuệ loài người, cho nên chỉ mới hơn ba mươi năm thống trị đất nước, trong hòa bình trong những điều kiện lý tưởng để xây dựng và phát triển, mà từ nền tảng đạo lý truyền thống ngàn đời của dân tộc đang trên đà hủy diệt, đến quê hương lâm cảnh điêu tàn. Trong đối ngoại thì biên giới bị xói mòn, cắt đất liền, cắt hải phận cúc cung dâng hiến Thiên triều để được che giữ mạng sống cho đảng. Đối nội thì phá rừng bừa bãi, sử dụng vô tội vạ các loại thuốc chống rầy, thuốc chống muỗi, DDT, phân hóa học... làm hư đất, không xử lý chất thải hoá chất từ hàng ngàn xí nghiệp công kỹ nghệ tuôn xả, làm hủy hoại môi sinh, môi trường, gây nên vô vàn dị bịnh. Bệnh AIDS, bệnh sốt xuất huyết vẫn hằng năm hoành hành, cướp đi không biết bao nhiêu sanh mạng trẻ con; tệ nạn xã hội đầy dẫy, con trẻ, đang tuổi đến trường, đi bán thuốc lá, bán vé số để phụ giúp cha mẹ. Tuần qua, các trường công lập Sài Gòn tuyên bố tăng giá học phí, mỗi học sanh nay phải trả 400.000 đồng một tháng, trong lúc Nhà Nước bắt tay thoả hiệp với các hãng tư nhân ngoại quốc chỉ trả cho công nhân 800.000 đồng lương tháng. Lương người cha công nhân chỉ có 800 ngàn (50 US $) mà phải trả học phí cho mỗi đứa con 400 ngàn, chúng tôi không dám nghĩ đến tình trạng của một gia đình công nhân có nhiều con!...
Mới bước vào WTO mà hàng hóa đã bị trả lại vì chứa đầy chất độc, không đúng tiêu chuẩn. Tất cả tiềm lực thương mại chỉ còn vỏn vẹn có mỗi chiêu bài “Công nhân với đồng lương rẻ”, hàm nghĩa là công nhân sẽ sẵn sàng làm nô lệ.
Chế độ miền Nam đã mất từ hơn ba mươi năm, hiện Đảng Cộng sản Hà nội đang thao túng quyền thống trị trên ba miền đất nước, vậy, khi đọc đoạn viết của ông Nguyễn khắc Toàn, thay cho cách ĐCSVN nói về miền Nam trước đây, chúng ta có cảm nghĩ ông Toàn đang tả đúng hình ảnh của Việt Nam ngày nay dưới bàn tay cai trị của ĐCSVN:
“Mô hình chế độ chính trị là một loại hình thức chủ nghĩa thực dân kiểu mới do đế quốc Mỹ dựng lên. Việt Nam là thị trường để tiêu thụ hàng hóa tư bản ế thừa của các nước phương Tây. Ðây cũng là nơi Mỹ và các đế quốc nước ngoài vơ vét tài nguyên bóc lột sức lao động rẻ mạt của nhân dân về văn hóa, xã hội, giáo dục... thì mảnh đất màu mỡ ở Việt Nam là nơi để gieo mầm nô dịch của đế quốc, ngoại bang nảy nở phát triển ”.
Công nhân ngày nay phải đình công để đòi cho kỳ được những điều kiện làm việc đàng hoàng với chủ nhân ngoại quốc. Nông dân ngày nay đang đi kiện Nhà nước, vì đất đai đã bị cướp đoạt ngang ngược. Hôm nay công nhân nô lệ và nông dân bị cướp đất chưa có điều kiện và tổ chức để cùng sát cánh tranh đấu. Công nhân và nông dân còn lập luận riêng rẽ, mỗi thành phần chỉ nhìn thấy và đòi hỏi những quyền lợi riêng cho mình. Đây chỉ mới là những đòi hỏi về công lý và công bằng, còn quan điểm đấu tranh chính trị về Dân chủ và Nhân quyền chưa được đặt ra.
Nhưng hãy coi chừng ngày mai, những người tranh đấu cho dân chủ, sỹ phu, trí thức, thực sự yêu nước có ý thức đấu tranh chính trị sẽ nói chuyện được với giới công nhân đang bị bóc lột sức lao động như người nô lệ, sẽ bắt tay được với dân oan bị ăn cắp, bị cướp đoạt đất đai. Và ngày ấy, ngày ấy… sẽ không xa lắm đâu!
Sẽ có một cuộc đấu tranh chính trị toàn bộ của giai cấp bị trị với giai cấp thống trị. Vì, sau cuộc Cải cách ruộng đất mới này, ở Việt Nam sẽ rõ ràng có hai giai cấp và một cuộc đấu tranh giai cấp phải được diễn ra. Đảng cộng sản lần này đứng vào vai trò của kẻ thống trị, kẻ thù của giai cấp Công-Nông. Và, Đảng cộng sản ngày nay đang vừa ở cả tư thế của các quan thầy Thuộc địa, Thực dân (cướp đất của nông dân) và cũng vừa ở cả vai trò của Đế quốc (bảo vệ tư bản ngoại nhân, bóc lột sức lao động của công nhơn bản xứ).
Vậy, Đảng cộng sản:
- Hãy mau mau đối thoại với nhân dân để sám hối, may ra còn kịp, trước khi bị đào thải.
- Hãy mau mau trả lại đầy đủ quyền công dân cho nhân dân Việt Nam.
- Hãy mau mau trả quyền quản lý đất nước cho nhân dân Việt Nam.
Đừng chần chờ nữa!
Hồi Nhơn Sơn, ngày 7 tháng 7 năm 2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét