Thứ Ba, 19 tháng 6, 2007

Quốc Hội Việt Cộng Đại Diện Cho Ai?

Trung Điền

Ngày 25 tháng 4 vừa qua, Cộng sản Việt Nam đã cho công bố danh sách của 876 ’ứng cử viên đại biểu quốc hội khóa XII’, được đảng chọn và sẽ đưa cho ’cử tri’ toàn quốc bỏ phiếu tuyển chọn 500 đại biểu chính thức. Danh sách 876 ’ứng cử viên đại biểu’ này được chọn ra từ các danh sách được thiết lập và gạn lọc qua ba hội nghị gọi là ’hiệp thương’ giữa Mặt Trận Tổ Quốc với những cơ quan của đảng Cộng sản Việt Nam tại các địa phương. Nếu không có gì thay đổi vào giờ phút cuối thì danh sách 876 ứng cử viên đại biểu quốc hội này được coi là danh sách sau cùng để cử tri ’chọn lựa’ trong cuộc bầu cử diễn ra vào ngày 20 tháng 5.

Theo quy định của hiến pháp Việt cộng năm 1992 và tu sửa năm 2001 thì ’đại biểu quốc hội là người đại diện cho ý chí nguyện vọng của nhân dân, không chỉ đại diện cho nhân dân ở đơn vị bầu ra mình mà còn đại diện cho nhân dân cả nước’. Nếu căn cứ theo định nghĩa này, những người ra ứng cử hay được bầu làm đại biểu quốc hội, không phải để phục vụ đảng phái của mình mà là để phục vụ quần chúng nhân dân. Trong thực tế, diễn trình chuẩn bị bầu cử đại biểu quốc hội của Việt Cộng đã không nhằm hình thành một lực lượng dân cử đại diện cho ý chí và nguyện vọng của người dân mà chỉ là những cá nhân được đảng Cộng sản Việt Nam cho đóng vai ’đại biểu quốc hội’ để phục vụ các nhu cầu của đảng mà thôi. Điều này đã thể hiện rất rõ trong kết quả tuyển chọn ’ứng cử viên’ đại biểu quốc hội mà Hà Nội đã loay hoay thực hiện trong 3 tháng vừa qua như sau.

Thứ nhất là trong Hội nghị hiệp thương lần thứ hai, có hơn 200 người tự ứng cử tại các thành phố Sài Gòn, Hà Nội, Hải Phòng và một số Tỉnh. Cộng sản Việt Nam đã cho báo chí phỏng vấn, tường thuật về sự kiện có hơn 200 người tự ứng cử này để lôi kéo sự quan tâm của dư luận. Nhưng kết quả của đợt tuyển chọn sau cùng thì danh sách chỉ còn khoảng 30 người tự ứng cử. Nhiều người bị từ chối đã kiện lên ủy ban bầu cử nhưng không được trả lời thỏa đáng, có người thì bị đe dọa nên không dám khiếu nại. Với một đất nước có 86 triệu dân mà chỉ có 30 người tự ứng cử cho thấy là việc tuyển chọn này không phải do ý chí của dân mà là do sự sắp xếp của đảng.

Thứ hai là để tuyển chọn ra 500 đại biểu quốc hội mà con số ứng cử viên chỉ có 876 người là quá ít. Thông thường con số ứng cử viên phải gấp đôi số đại biểu tuyển chọn, tức là từ 1000 cho đến 1300 ứng cử viên trên toàn quốc thì khi đó các cử tri chọn lựa mới dễ dàng và công bằng. Đọc danh sách các ứng cử viên tại các đơn vị bầu cử, người ta thấy hầu hết mỗi đơn vị chỉ có 5 ứng cử viên và cử tri phải chọn 3 trên con số 5 ứng cử viên này. Chỉ cần tinh ý khi đọc bản danh sách ứng cử viên, người ta biết ngay là ai sẽ bị loại. Nghĩa là 2 người đưa ra trong mỗi đơn vị bầu cử chỉ là những con dê tế thần vì họ đã biết trước là sẽ bị thất cử. Ví dụ tại Thành phố Hà Nội, đơn vị bầu cử số 1 tại quận Ba Đình và Câu giầy có 5 ứng cử viên, đó là Nguyễn Ngọc Nhanh (Đại học - Thượng tướng công an Hà Nội); Nguyễn Hồng Sơn (Thạc sĩ, kỷ sư điện khí hóa); Nguyễn Phú Trọng (Tiến sĩ - chủ tịch quốc hội); Nguyễn Đoàn Trung (kỹ sư kinh tế xây dựng); Nguyễn Thị Thanh Xuân (Luật sư). Nhìn vào lý lịch của 5 người này, người ta biết chắc các ông Nguyễn Ngọc Nhanh, Nguyễn Hồng Sơn, Nguyễn Phú Trọng sẽ được đắc cử.

Thứ ba là trong danh sách 876 ứng cử viên, số người là đảng Cộng sản Việt Nam có 721 người, số người không là đảng viên là 155. Tỷ lệ này không tương xứng với tỷ lệ đảng viên đảng Cộng sản đối với dân số Việt Nam. Hiện nay đảng Cộng sản Việt Nam có 3.1 triệu đảng viên đối với 35 triệu cử tri trên 18 tuổi. Nếu đại biểu quốc hội là người đại diện ý chí và nguyện vọng của dân thì không thể nào tỷ lệ đảng viên đảng Cộng sản được đề cử ra làm ứng cử viên đông hơn số ứng viên ngoài đảng. Với tỷ lệ này, chắc chắn là đảng viên đảng Cộng sản Việt Nam sẽ chiếm đa số trong quốc hội và trở thành nơi đại diện ’ý chí’ của đảng Cộng sản chứ không phải biểu hiện nguyện vọng của người dân.

Mặt khác, so với 11 kỳ bầu cử quốc hội từ trước đến nay, trình độ học vấn của các ứng cử viên lần này được liệt kê trong phần lý lịch, tuyệt đại đa số đều tốt nghiệp trên cấp đại học. Trong số này có khoảng 15% là Tiến sĩ và 25% là Thác sĩ (cao học). Đối với quốc gia đang trên đà phát triển, những người tham gia vào các trách vụ đại diện dân trong quốc hội hay trong cơ quan nhà nước là điều cần phải khuyến khích. Tuy nhiên phải là những người có năng lực thực sự đi đôi với trình độ được ghi trong lý lịch. Trong trường hợp Việt Nam, trình độ và văn bằng đã không đi đôi với nhau. Hầu hết những người nắm giữ quyền lực đều thuộc thế hệ cũ, không có trình độ học vấn nên Hà Nội mới chế ra cái gọi là ’giáo dục hệ tại chức’, tức là cho phép những cán bộ đang làm việc trong các công sở nhà nước, ghi danh đi học lớp bồi dưỡng cấp tốc khoảng vài tuần để sau đó nâng lên thành tốt nghiệp đại học, tốt nghiệp Thạc sĩ hay Tiến sĩ. Nói cách khác, việc một cán bộ được mang trình độ Đại Học, Thạc Sĩ, Tiến Sĩ không phải là do khả năng của họ mà là do đảng ban cho ’học vị’ để phục vụ vào các nhu cầu của đảng mà thôi.

Qua một số những phân tích nói trên, rõ ràng là từ lúc tuyển chọn cho đến khi đưa ra làm đại biểu, những ứng cử viên đều không làm theo ý muốn của họ mà hoàn toàn do đảng sắp xếp và chỉ định của đảng. Chính vì lẽ đó mà Khối 8406 và hơn 60 Đoàn thể, nhân sĩ, đoàn thể trong cộng đồng người Việt ở trong và ngoài nước đồng loạt kêu gọi đồng bào tẩy chay cuộc bầu cử bằng cách: 1/Chính mình và vận động bạn bè, thân nhân tìm lý cớ để không đi bầu; 2/Gạch chéo toàn bộ tên các ứng viên và không bầu cho bất cứ ai trong danh sách ứng cử viên. Vì cuộc bầu cử này do Việt cộng đứng ra tổ chức, kiểm soát phiếu và tuyên bố kết quả nên chắc chắn là Hà Nội sẽ tuyên bố cuộc bầu cử thành công; - nhưng tùy theo phản ứng tẩy chay của người dân ít nhiều - cách nói về kết quả bầu cử của Việt cộng có thể sẽ thay đổi.

Tóm lại, 876 ứng cử viên quốc hội khóa XII chỉ là những con rối của đảng Cộng sản Việt Nam. Họ không là đại diên của dân tộc Việt Nam. Do đó chúng ta phải tẩy chay toàn bộ cuộc bầu cử này.

Không có nhận xét nào: