Thứ Tư, 27 tháng 6, 2007

Những điều lẽ ra...

Đứng dậy đi và…quên quá khứ đi!

Ai căm thù ai đây?

“… Không có gì đẹp hơn là khi cả nước nhìn nhau như anh em, dù là bất đồng và phảỉ chấp nhận bất đồng cuả nhau…”

Lẽ ra, lẽ ra... Đáng lý ra, đáng lý ra... Hay: phải chi hồi đó... Phải chi mà... Chúng ta có quá nhiều lần để nói lên những lời hối tiếc. Rằng lý ra chúng ta đã có thể làm đẹp hơn, làm hay hơn. Và nếu ai cũng có thể đoán trước những bất trắc, sai lầm để tránh thì thế giới này đẹp biết là bao nhiêu.

Những chuyện linh tinh thì có quá nhiều, khó tránh nổi. Mỗi khi chúng ta bị phạt vì cách láí xe thế này, thế nọ, và rồi chúng ta lại tự hối tiếc rằng phải chi mình đi chậm lại, hay quẹo cho đúng theo đèn, và vân vân. Mỗi khi có chuyện gây gổ trong nhà, rồi chúng ta lại phải làm hòa, và trong lòng lại tiếc phải chi nhẫn nhịn trước, để buồn lòng nhau mà chi.

Nhưng có những chuyện hối tiếc cũng không kịp nữa. Và không gì có thể đền bù, vì không còn là chuyện nhỏ nữa. Một người đã chết, là đau thương cho cả một gia đình. Một người vào tù, là đau đớn cho cả một gia đình. Thời gian rồi sẽ làm quên đi mọi chuyện, sẽ xóa nhòa mọi chuyện, nhưng vẫn không thể làm người chết sống lại.

Và đó là những vết thương lớn cuả quê nhà. Chủ Tịch Nước CSVN Nguyễn Minh Triết trong buổi tiệc đêm Thứ Sáu ở Dana Point, một thành phố biển cách thủ đô tị nạn Little Saigon, đã nói rằng không có gì đẹp bằng lòng yêu thương, rằng căm thù mà chi nữa, rằng hãy cùng góp sức xây dựng lại cho Mẹ Việt Nam...

Phảỉ chi mà, người chết nghe những lời này mà sống lại được. Cuộc chiến thống nhất quê nhà thì đã xong rồi, phải chi mà, đúng vậy, phảỉ chi mà… lúc đó Miền Bắc thật tâm làm hòa với Miền Nam sau khi toàn thắng thì hay biết mấy.

Hàng trăm ngàn người vào tù cải tạo, và nhiều người không còn sức để chờ ngày ra tù. Hàng triệu người bị đẩy đi kinh tế mới, lên rừng, lên thác, để lại thành phố cho những kẻ chiến thắng kiêu căng. Cả triệu người ùa ra biển vượt biên, trong đó số người bỏ mạng ngoàì khơi không ít.

Đúng rằng đó là chuyện quá khứ. Nhưng chính phủ CSVN chưa bao giờ thật tâm nói tới chữ hối tiếc.

Kiêu căng tới nỗi Vũ Hạnh lôi mấy cuốn sách mới in lại cuả Dương Nghiễm Mậu ra giữa chợ để lấy roi đánh (nói theo kiểu văn chương cuả truyện “Nhan Sắc,” cuả nhà văn họ Dương). Trời ạ, 32 năm rồi đấy.

Căm thù tới nỗi mới mấy tuần trước còn cấm nhiếp ảnh gia Nick Út triển lãm, dù mọi giấy phép và vấn đề tổ chức đã sửa soạn xong. Có phảỉ chỉ vì tấm ảnh người anh cuả nhiếp ảnh gia Nick Út mặc áo trận phi công VNCH? Hay vì lý do nào khác.

Đó là những chuyện mới xảy ra vài tuần nay. Chưa cần nhắc tới chuyện ông Trần Đức Lương áp lực Mã Lai và Indonesia đập vỡ các tượng đaì thuyền nhân ở đảo Pulau Bidong và đảo Galang mấy năm trước.

Và bây giờ ông Nguyễn Minh Triết kêu gọi người Việt hải ngoại hãy quên quá khứ, “ôm lòng căm thù mà chi”, nhưng thực sự nên thấy, những người thất trận không có quyền đòi hỏi gì, vì luôn luôn quả bóng nằm trên sân kẻ thắng trận.

Những gì ông Triết hứa hẹn, như bỏ visa nhập cảnh, hay giúp mua nhà dễ dàng, vân vân, thực sự chỉ nhìn người Việt hải ngoại như người vụ lợi, cần về VN để tìm lợi riêng, và như thế đã nhìn sai vấn đề.

Tôi tin rằng rất nhiều người Việt hải ngoại không còn lòng căm thù quốc cộng nữa, mà đại đa số đều mong muốn quê nhà có nhân quyền thực sự, có các quyền tự do căn bản thực sự cho người dân. Đaị đa số không nhìn Việt Nam như chỗ để nghỉ hè, nghỉ mát để cần phảỉ miễn visa. Đại đa số cũng không nhìn VN như nơi để về hưu dưỡng già, để cần mua nhà thủ tục dễ dàng.

Và đại đa số cũng không dễ bị nhà nứớc mua chuộc, dù hôm nay chính phủ và các sở tình báo CSVN tiền rừng bạc biển. Nhà nước có thể hỏi hải ngoại rằng giá bao nhiêu thì có thể họ sẽ bán linh hồn? Một căn nhà Phú Mỹ Hưng? Một số tiền? Hay gì nưã?

Thực sự, nhà nước nên thấy đại đa số doanh nhân về VN kinh doanh đều muốn VN kinh tế vững mạnh, muốn tạo thêm việc làm cho dân Việt quốc nội. Chứ còn đâu có bao nhiêu trong họ dễ dàng bán linh hồn cho CSVN...

Phải chi mà, đúng là phảỉ chi mà... nhà nước CSVN thực sự nhìn Miền Nam như anh em một nhà từ 1975 thì xong từ lâu rồi. Cũng hệt như Hoa Lục khi đón nhận Hồng Kông và vẫn tôn trọng các quyền căn bản cuả người dân Hồng Kông, và đã xem mô hình tài chánh Hồng Kông như khuôn mẫu đáng học hỏi.

Không phải chuyện Bắc Kinh đã ký cam kết giữ nguyên trạng 50 năm cho Hồng Kông đâu. Mà đơn giản chỉ vì, Bắc Kinh không nhìn dân Hồng Kông như kẻ thù. Trong khi đó, Hà Nội lại nhìn dân Sài Gòn như kẻ thù.

Đaì BBC hôm 25-6-2007 có bản tin ghi lời ông Võ Văn Kiệt trên báo Singapore, trích:

“...Trả lời phỏng vấn cuả một tờ báo Singapore, cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt bày tỏ sự không hài lòng về tốc độ cải cách ở Việt Nam.

Ông Kiệt tỏ ý thất vọng là chính phủ hiện nay cuả Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã không tăng tốc tiến trình đổi mới để theo kịp thế giới toàn cầu hóa...”

Trong bản tin, đài BBC ghi thêm:

“...Gần đây, trong một cuộc phỏng vấn đặc biệt cuả BBC, ông Võ Văn Kiệt lên tiếng rằng nên đối thoại với những người bất đồng chính kiến.

Ông nói với BBC khi ấy rằng "chính kiến khác nhau, ý kiến khác nhau là bình thường, và điều quan trọng là cần phải có đối thoại, nói chuyện với nhau một cách sòng phẳng..."

Chuyện ông Kiệt nói thì chỉ là chuyện ông Kiệt nói. Còn công an làm lại là chuyện cuả công an. Nhưng đây là chỗ lý thú để ông Nguyễn Minh Triết suy ngẫm.

Trong khi chính phủ bắt hàng loạt các nhà bất đồng chính kiến, thì ông Triết kêu gọi những người hải ngoại, đại đa số là bất đồng chính kiến với Hà Nội, hãy về làm ăn kinh doanh và quên quá khứ.

Thực sự, quá khứ đã quên rồi. Chuyện trước mắt là đối thoại với người trong nước còn không chịu làm, thì làm sao chính phủ thật tâm đối thoại với hải ngoại? Tới mấy tảng đá trên đảo xa còn bị đánh vỡ để trả thù, thì tất nhiên bịt miệng linh mục Nguyễn Văn Lý là điều dễ hiểu.

Phải chi mà Hà Nội nhìn Sài Gòn như anh em thật sự, như Bắc Kinh từ 10 năm nay nhìn về Hồng Kông, thì đâu cần tới chuyến đi cuả ông Triết hôm nay làm chi.

Chuyện qua rồi, thôi bỏ, dù là khó quên lắm, nhưng vì nghĩa lớn cũng sẵn sàng. Dù rằng người chết không thể sống lại. Vậy thì cùng nhìn về tương lai đi. Tuy nhiên, chuyện bây giờ làm gì, vẫn là trong quyền cuả nhà nước Hà Nội trước hết. Và toàn dân mong đợi rằng, trước hết, nhà nước hãy trả tự do cho các nhà dân chủ, hãy nhìn họ như anh em để đối thoại trước hết. Không có gì đẹp hơn là khi cả nước nhìn nhau như anh em, dù là bất đồng và phảỉ chấp nhận bất đồng cuả nhau. Và hãy cho những người bất đồng đó quyền tự do phát biểu, tự do báo chí... Không phải là đẹp sao?

Trần Khải

Không có nhận xét nào: