Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2007

VIỆT NAM ĐA NGUYÊN: CON ĐƯỜNG PHẢI ĐẾN

Trong hoàn cảnh đau thương mà hiện nay nhân dân đang phải gánh chịu. Rất mong những nhà lãnh đạo ĐCSVN, lực lượng công an,quân đội … những người đang trực tiếp đàn áp các phong trào đấu tranh cho tự do dân chủ, đang thực thi các chính sách độc tài phản dân chủ hãy tự vấn lương tâm, sáng suốt nhận định đúng, sai để từ đó dừng tay và cùng với nhân dân xây dựng lại những gì đã mất.

Các chiến sĩ công an, quân đội đừng vì danh lợi đê hèn trong cuộc sống, đừng vì miếng cơm manh áo mà tiếp tục vâng lệnh cấp trên làm điều bất chánh. Các nhà đối lập bất đồng chính kiến hiện nay họ đã can đảm nói lên cái sai trái mà ĐCSVN đã và đang theo đuổi, họ là những ân nhân của dân tộc trong đó có gia đình và thân nhân của cả công an, quân đội và các thành phần cán bộ đảng viên trong guồng máy độc tài đảng trị.

Tự do ngôn luận, tự do nói lên cái sai trái của chính quyền, tự do lập hội, tư do báo chí…. là những việc làm đáng được hoan nghênh mà các nước tiến bộ trên thế giới đang theo đuổi, các công ước quốc tế về quyền làm người và Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế nhân quyền của LHQ cũng được chính quyền CSVN cam kết thi hành, ngay cả điều 69 của Hiến pháp Việt Nam hiện nay cũng công nhận.

Thế giới ngày nay là sự phát triển và tiến bộ của con người, đồng nghiã với sự tự do dân chủ trên mọi phương diện. Những chế độ độc tài, phong kiến không còn phù hợp với trào lưu tiến hóa của nhân loại đã và đang bị đào thải trên trường quốc tế. Thực tế đã cho chúng ta thấy rằng trên mọi vấn đề của xã hội từ kinh tế, chính trị, văn hóa, giáo dục...vv, nếu muốn tiến bộ thì phải có cạnh tranh.

Trong trường học học sinh phải cạnh tranh học tập mới biết được học sinh giỏi, trong xí nghiệp công nhân làm việc cạnh tranh và sáng tạo mới tìm ra được công nhân giỏi, nhà nông làm ruộng phải có cạnh tranh, cần cù và siêng năng học hỏi những kỹ thuật khoa học để áp dụng vào đồng ruộng thì mới có kết quả tốt, dòng nước của con sông chảy qua ngày hôm nay không phải là dòng nước của con sông chảy qua ngày hôm trước, nền văn minh thế giới của thế kỷ trước sẽ không phải là nền văn minh của thế kỷ này… vv…, mọi vấn đề chung quanh ta trong cuộc sống luôn luôn phải đổi thay, phải sáng tạo và cạnh tranh nếu chúng ta không muốn mình lạc hậu.

Nhưng muốn có cạnh tranh để tiến bộ thì phải có nhiều thành phần họat động trong cùng mục đích, rõ ràng những nước văn minh tiên tiến trên thế giới đều là những nước có nền dân chủ tự do theo thể chế đa nguyên. Điều này cũng chứng minh rằng: Lời nói và đường lối của Marx-Lênin, của ông Hồ chí Minh sẽ không còn phù hợp với nền văn minh hiện tại, đất nước Việt nam với truyến thống hào hùng của tiền nhân bắt buộc phải chuyển mình theo đà tiến bộ của nhân loại để xứng đáng là con rồng Châu Á, địa vị mà miền Nam VN đã có trước 1975.

Chủ nghĩa tư bản trong thể chế đa nguyên là một chủ nghĩa hiện thực bởi vì nó luôn luôn thay đổi để phù hợp với trào lưu tiến hóa của loài người, lịch sử hiện tại cũng chứng minh rõ ràng là các nước theo thể chế độc quyền lãnh đạo (dù không phải là CS) thì đất nước đó sẽ dần dần rơi vào lạc hậu và sẽ bị loài người tiến bộ lên án. Chủ nghĩa cộng sản là ảo tưởng đang bị loài người đào thải, đây là một thực tế bởi vì hiện nay CNCS đã thực sự cáo chung ở chính nơi phát sinh ra nó (đó là Liên Sô và cả khối Ðông Âu), một vài nước Cộng sản còn lại trên thế giới như Trung quốc, Cu ba, Bắc hàn và Việt Nam thì đang ngửa tay nhận viện trợ hoặc áp dụng kinh tế thị trường kiểu làm ăn của chủ nghĩa tư bản để được ấm no và tồn tại. Trong quá khứ cũng như hiện tại chưa bao giờ các nước theo CNCS có đủ khả năng tự vươn lên nếu không có sự đầu tư giúp đỡ từ các nước tiên tiến đa nguyên.

Chúng ta thử khách quan nhận định vấn đề này để có cái nhìn đúng đắn cho hướng đi chung của dân tộc. Trong thời chiến tranh lạnh: công bằng để nhận xét là các nước theo CNCS hầu hết đều thua xa các nước có nền dân chủ đa nguyên như: Trung Quốc thua xa Đài Loan và Hong Kong, Bắc Hàn thua xa Nam Hàn, miền Bắc VN thua xa miền Nam VN trước 1975, Đông Đức thua xa Tây Đức, toàn khối CS Đông âu kể cả Liên sô đều thua xa các nước tự do tư bản.

Những nước có nền kinh tế hùng mạnh nhất như: Anh, Pháp, Mỹ, Nhật, Canada, Úc…v.v… đều là những nước theo chủ nghĩa tư bản đa nguyên từ kinh tế lẫn chính trị. Ngày nay khi chiến tranh lạnh kết thúc: nền kinh tế các nước theo chủ nghĩa tư bản vẫn tiếp tục dâng cao, ngược lại những nước theo CNCS thì tàn tệ để rồi phải chịu cáo chung trên trường quốc tế. Trung quốc và Việt Nam nhờ chuyển đổi sang nền kinh tế thị trường theo kiểu tư bản chủ nghĩa cho nên mức sống của người dân khá hơn thời kinh tế tập trung theo đường lối Marx-Lênin. Điều này đã chứng minh là con đường kinh tế đa nguyên của tư bản chủ nghĩa là đúng. Nếu các nhà lãnh đạo ĐCSVN hiện nay biết quay đầu để nhìn nhận sự thật về cái chủ nghĩa Cộng sản ảo huyền, từ bỏ độc tài, độc đoán về chính trị thì đất nước VN sẽ đẹp biết bao.

Đã đến lúc toàn dân VN trong và ngoài nước cần phải dẹp bỏ mọi bất đồng để làm sao cho sự hy sinh của hàng triệu người dân VN anh em trên cả 2 miền đất nước được mỉm cười nơi chín suối. Người viết xin những ai còn tin vào thiên đường cộng sản hãy suy nghĩ lại con đường sai lầm mà các nhà lãnh đạo ĐCSVN đang bắt nhân dân phải cúi đầu nhận chịu. Chính sách cải cách ruộng đất 1954-1956 ở miền Bắc đã gây nên biết bao cảnh chết chóc đau thương không đáng có, đàn áp và tiêu diệt những thành phần trí thức trong các phong trào trăm hoa đua nở, giai phẩm mùa thu. Lừa bịp nhân dân dưới chiêu bài chống Mỹ cứu nước, tuyên truyền và bịa đặt ra những điều không có thật ở miền Nam để nhằm khuyến khích sự hận thù và gây chia rẽ sự đoàn kết trong cộng đồng dân tộc, dâng hiến quần đảo Hoàng sa cho Trung quốc để được TQ hậu thuẩn trong chiến dịch Hồ Chí Minh xâm lăng miền Nam khi biết chắc rằng Hoa Kỳ đã thực sự phản bội nhân dân miền Nam; nâng ông Hồ Chí Minh lên hàng thánh sống, bắt nhân dân phải tôn vinh là vị cha già dân tộc trong khi cả cuộc đời của ông ta đầy bất công và tội lỗi. Đây là sự thật mà hầu hết các nhà nghiên cứu về lịch sử đã thừa nhận. Miền Nam VN sau 30 năm nội chiến luôn luôn chịu sự tàn phá triền miên của bom đạn, nhưng nền kinh tế và cuộc sống của người dân miền Nam vẫn hơn xa người dân miền Bắc thân yêu.

Sau ngày 30/04/1975 đáng lẽ những nhà lãnh đạo ĐCSVN phải nhìn thấy được con đường của CNCS là không đúng, để mà chuyển hướng tìm hướng đi đúng phù hợp với nguyện vọng của toàn dân. Nhưng trái lại vẫn đi theo vết thương tồi tệ cũ khiến cho hàng triệu người phải bất chấp hiểm nguy ra đi tìm tự do nơi xứ lạ, đảng đã áp dụng chính sách ngu dân, nhồi sọ thành phần trẻ sinh sau 1975 để chỉ biết có đảng, có Hồ chí Minh là đúng. Ngay cả cuộc sống tâm linh và niềm tin tôn giáo không thể thiếu trong lòng dân tộc cũng được đảng kiểm soát gắt gao qua sự giám sát của mặt trận tổ quốc và ban tôn giáo của đảng, việc đi chùa, nhà thờ, thánh thất, tổ chức lễ hội nhân gian theo truyền thống tôn giáo chỉ được thực hiện ở những nơi đã được đảng thành lập và công nhận.

Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam thống Nhất, Giáo hội PGHH thuần túy cùng một số hệ phái đạo Tin lành tuy không có quyết định giải tán của chính quyền nhưng không bao giờ được tự do hành lễ, hầu hết các nhà sư thuộc Giáo hội PGVNTN đều bị theo dõi, bị đàn áp, bị quản chế rất là nghiệt ngã. Đặc biệt nhị vị Hòa thượng Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ vẫn tiếp tục bị giam lỏng tại nơi thiền viện của các ngài không cho tiếp xúc với bất cứ ai ở bên ngoài. Cụ Lê Quang Liêm của Giáo hội PGHH thuần túy và một số các mục sư của hệ phái Tin lành Mennonite cùng những vị linh mục của Công giáo như: LM Lý, LM Chân Tín, LM Lợi, LM Giải….vẫn phải chịu chung hoàn cảnh đàn áp do chính quyền mang lại. Càng ngày ĐCSVN càng đi sâu vào tội lỗi, việc dâng đất (Ải Nam Quan) cho quan thầy Trung quốc qua hiệp định biên giới cuối năm 1999 là thêm một vết nhơ nữa. Nhân dân và lịch sử sẽ không bao giờ tha thứ cho những hành động bán nước này của ĐCSVN.

Trên đây chỉ là một phần trong muôn ngàn những việc làm sai trái và độc đoán mà ĐCSVN đã thi hành đối với nhân dân. Nhân dân Việt Nam vì sống dưới sự đô hộ của ngoại bang trong thời gian dài mong muốn có được cuộc sống tự do độc lập, do không hiểu rõ bản chất thật của Cộng sản cũng như chính sách của Mỹ trước đây tại Việt Nam, Hồ Chí Minh đã lợi dụng điểm này bằng sự dối trá trong Bản tuyên ngôn độc lập mà ông đọc ngày 2/9/1945, ông đã mượn nguyên văn Bản tuyên ngôn độc lập của Mỹ và Pháp để lừa bịp nhân dân miền bắc VN. Với sự điêu ngoa giả dối của Hồ Chí Minh, CNCS đã âm thầm được thực thi tuyệt đối tại miền Bắc thân yêu, khi trực tiếp sống với CNCS thì mới biết được mặt trái của nó. Vì vậy cho nên hàng triệu người phải tìm đường vào miền Nam. Trường hợp này cũng được lập lại sau ngày 30/04/1975 khi Cộng sản chiếm miền Nam, hàng triệu người đã bất chấp hiểm nguy vượt biên tìm tự do nơi xứ lạ, công bằng mà nói nếu trong thời gian đó ĐCSVN cho tự do ra đi thì sẽ không còn ai ở lại. Bây giờ thì những người vượt biên lại được được chính quyền cho là "Việt kiều yêu nước".

Thời gian qua, với sự thành đạt của đồng bào ta ở các nước tự do dân chủ đa nguyên, đã thành lập các hội đoàn thiện nguyện trở về xây dựng lại quê hương với phương châm lá lành đùm lá rách, Việt Nam cũng được sự giúp đỡ của các nước tự do dân chủ để vào WTO, được Hoa Kỳ cho hưởng PNTR, được xóa tên trong danh sách CPC… Đây là những thuận lợi đầy đủ để tiến lên ngang tầm thế giới. Những tưởng đặc ân này sẽ giúp ĐCSVN sáng mắt mà quay về lẽ phải, nhưng không họ đã lợi dụng lòng tốt của đồng bào ta ở hải ngoại, lợi dụng sự giúp đỡ nhiệt tình của thế giới tự do để rồi trở mặt hoàn toàn, thẳng tay đàn áp thô bạo các nhà đấu tranh dân chủ trong nước, ĐCSVN đã đồng hóa những lời hứa trước quốc tế và sự giả dối chỉ là một bởi vì bản chất của cộng sản là thế, CNCS đã bị cả thế giới lên án và đưa vào sọt rác, sự thật về Hồ chí Minh đang được Linh mục Nguyễn Hữu Lễ in thành sách để làm nền tảng cho phong trào đấu tranh đòi trả lại tên Sài Gòn, nhưng hiện nay ĐCSVN vẫn phát động phong trào học tập tư tưởng và đạo đức của Hồ chí Minh, thử nhìn xem trong thực tế tư tưởng của Hồ chí Minh là cả một chuỗi dài gian manh và giả dối, từ việc bán đứng nhà chí sĩ Phan Bội Châu cho Pháp đến việc dùng đường lối liên minh để tiêu diệt hầu hết các đảng phái không theo đường lối Cộng sản như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt và Dân Xã Đảng của Đức Huỳnh Phú Sổ…v.v…, còn về đạo đức thì ông Hồ chí Minh lại là con người quên ơn bạc nghĩa không ai bằng, khi hoạt động ở Trung quốc ông kết hôn với bà Tăng Tuyết Minh, nhưng lúc qua Liên sô thì lại sống chung với Nguyễn thị Minh Khai là vợ của Lê Hồng Phong một đồng chí cộng sản quốc tế của mình (trong bản lý lịch của Hồ chí Minh tại Viện lưu trữ hồ sơ mật khi Liên Sô tan rã ghi tên vợ là Nguyễn thị Minh Khai), nhưng khi công thành doanh toại về VN làm lãnh tụ thì lại sống chung và có con với cô bé Nông thị Xuân chỉ đáng tuổi cháu chắt của mình, khi Nông thị Xuân yêu cầu được sống công khai thì Hồ chí Minh lại cho phép tên dâm tặc bộ trưởng công an Trần quốc Hoàn hãm hiếp và thủ tiêu, còn đứa con được giao cho thư ký riêng là Vũ Kỳ nuôi dưỡng. Thử hỏi một con người tội lỗi như thế có gì để mà học.

Nhưng ở trên đời cái gì cũng có sự trả giá của nó, hành động bịt miệng Linh mục Lý trước tòa cùng với 2 công an có mang súng đứng 2 bên linh mục ngày 30/03/2007 tại Huế cũng như những phiên tòa xử các nhà trí thức đấu tranh kiên cường như LS Nguyễn Văn Đài, LS Lê Thị Công Nhân và nhiều nhà trí thức khác…v.v.. đã là đỉnh điểm cuối cùng cho một chế độ bạo tàn đúng như lời tuyên bố của Hòa thượng Thích Quảng Độ là kỳ đại hội lần thứ 10 của đảng vừa qua là lần đại hội cuối cùng. Chưa bao giờ có sự phản đối kịch liệt và đồng loạt của cả cộng đồng thế giới đối với chế độ độc tài CSVN như lúc này, từ những kháng thư của hầu hết các cơ quan, hội đoàn nhân quyền quốc tế đến sư bày tỏ ủng hộ nhiệt tình của các chính phủ, quốc hội Ba lan, Tiệp khắc, Hòa Lan, Đức cho đến các nghị quyết lên án CSVN vi phạm nhân quyền của Hội đồng Nghị viện Châu âu và nhất là Quốc hội Hoa Kỳ một nước đã từng quyết định cho VN vào WTO, cho VN hưởng PNTR, bỏ VN trong danh sách CPC.

Cuộc hội kiến quan trọng của Tổng thống Bush và các nhân vật tối cao nhất trong chính quyền Mỹ tại Phòng Bầu dục Tòa Bạch ốc ngày 29/5/2007 vừa qua với 4 nhà đấu tranh dân chủ người Việt ở hải ngoại, cùng với bức thư gởi Tổng thống Bush của anh Đỗ Nam Hải trong nước là những bằng chứng hùng hồn cho những ai còn mê muội với ảo huyền Cộng sản. Không biết rồi đây chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết sẽ đối phó ra sao trong chuyến đi Mỹ từ ngày 18 đến 22/6/2007 sắp tới.

Với những gì mà các phong trào đấu tranh đã đạt được, với những sự chịu đựng can trường bất khuất của các nhà dân chủ đang phải đối diện trong lao tù Cộng sản, với sự tiếp sức hào hùng của đồng bào ta ở hải ngoại cùng với sự trợ giúp của cộng đồng thế giới, với tình thế đầy thuận lợi như hiện nay chúng ta có quyền tự hào về một nước Việt nam đổi mới theo chiều hướng tự do dân chủ và đa nguyên theo ý nguyện của toàn dân sẽ trở thành hiện thực trong một thời gian không xa. Hy vọng rằng những đảng viên, những chiến sĩ công an, quân đội nhân dân, những cán bộ viên chức chính quyền cùng những người đang tiếp tay cho guồng máy cộng sãn hiện nay sẽ nhìn thấy được sự thật mà quay về với nhân dân, để khỏi mang tội với non sông tổ quốc, để cho lịch sử VN khỏi phải ghi thêm vết nhơ đen tối nữa. Mong lắm thay!

12/06/2007
HOÀNG TRUNG CHÁNH

Không có nhận xét nào: