Thứ Năm, 16 tháng 8, 2007

Thư của một người dân Việt Nam gởi các đảng viên, cán bộ, công an, mật vụ và bộ đội trong hàng ngũ ÐCSVN

Thưa quý vị,

Đã là một con người thì ai cũng phải có trái tim và khối óc, trái tim để thương yêu còn khối óc để hiểu biết và suy luận những điều hay lẽ phải, phân biệt được những việc làm chính nghĩa phải theo và phi nghĩa phải tránh. Chúng tôi muốn hỏi tất cả quý vị rằng: Quý vị đang phục vụ cho ai, cho tổ quốc, cho đất nước, cho nhân dân trong đó có gia đình thân nhân của quý vị hay cho riêng ÐCSVN?

Trong tinh thần đối thoại, công bằng, thẳng thắng để cùng nhau tiến bộ, chúng tôi rất mong quý vị trong một phút giây nào đó hãy trực diện với chính lương tâm của mình để sau này khỏi phải hổ thẹn với non sông tổ quốc, khỏi phải mang tội với tiền đồ dân tộc. Hãy cùng nhau phân tích về đường lối của ĐCSVN từ quá khứ cho đến hiện tại để có thể biết được những việc làm của quý vị hôm nay có phù hợp với ý nguyện của toàn dân hay không?. Ngược dòng thời gian trở về quá khứ:

- Trong thời kỳ cải cách ruộng đất (1954-1956) ĐCSVN với mục đích giữ vững độc quyền lãnh đạo cho nên đã quá sai lầm trong chính sách đấu tố khiến cho hàng trăm ngàn người dân phải chết một cách oan uổng, để rồi sau đó chính ông Hồ Chí Minh phải ngậm ngùi giả nhân giả nghĩa đổ lỗi cho thuộc cấp làm sai và xin lỗi với đồng bào cùng những giọt nước mắt cá sấu của ông. Sau đó ĐCSVN lại đưa ra chiêu bài trăm hoa đua nở với phong trào Nhân văn Giai phẩm cho phép những người trí thức và các văn nghệ sĩ được tự do hơn, nhưng thực chất là để biết được tư tưởng của từng người để rồi ra tay đàn áp và tiêu diệt.

Đây là lý do chính để chứng minh rằng trong suốt thời gian từ tháng 9/1945 đến 1975 mặc dù với sự cai trị bạo tàn và vô nhân đạo của ĐCSVN, nhưng nhân dân miền Bắc thân yêu chỉ biết ngậm ngùi cam chịu bởi vì đảng đã áp dụng chính sách ngu dân trá hình khiến cho mọi thông tin của người dân chỉ còn hạn hẹp trong lối tuyên truyền của đảng mà thôi. Chúng tôi tin rằng với sự thật này chắc chắc trong số đông của quý vị vẫn thường nghe cô bác hoặc ông cha mình kể lại.

- Năm 1958 để được Trung Quốc ủng hộ, ĐCSVN đã đồng ý hiến dâng quần đảo Hoàng Sa vùng đất xa xôi của tổ quốc cho quan thầy Tàu cộng do Phạm Văn Đồng ký, nhưng vì thời gian đó quần đảo Hoàng Sa còn nằm trong sự quản lý của Việt Nam Cộng Hòa với sự hậu thuẫn của Hoa Kỳ, cho nên Trung Cộng không dám tấn công lấn chiếm, mãi đến cuối năm 1974 khi Hoa Kỳ vì quyền lợi riêng bỏ rơi miền Nam Việt Nam thì lúc đó Trung Quốc mới ngang nhiên tấn công chiếm Hoàng Sa trước sự im lặng của chư hầu miền Bắc. Quân Lực VNCH trong tư thế đơn côi vừa phải chiến đấu chống lại chiến dịch Hồ Chí Minh tổng tiến công của cộng quân xé bỏ Hiệp định Paris ngày 27/01/1973 quy định ngưng bắn chờ tổng tuyển cử với sự tiếp sức tối đa của 2 quan thầy Liên Sô và Trung Quốc, vì thế cho nên nhân dân miền Nam Việt Nam đành phải thất thủ trước sức mạnh của kẻ thù.

- Tết Mậu Thân năm 1968, ĐCSVN đã xé bỏ Hiệp ước ngừng bắn trong 3 ngày cho nhân dân ăn tết để tấn công VNCH và chiếm được cố đô Huế, nhưng với bản chất bạo tàn vô nhân tính sẵn có ĐCSVN đã gây thêm tội ác tầy trời nữa, đó là những mồ chôn tập thể đã được tìm thấy sau khi CS rút lui trước sự quyết tâm chiếm lại của QLVNCH.

- Năm 1975 sau khi chiếm được miền Nam rồi đáng lẽ chính quyền CSVN nhìn thấy được sự sung túc, giàu sang của nhân dân miền Nam thì phải suy nghĩ lại chính mình để có hướng đi đúng cho quê hương đất nước, nhưng trái lại các nhà lãnh đạo ĐCSVN đã tiếp tục đi theo vết nhơ cũ, miệng thì nói hòa hợp hòa giải dân tộc nhưng việc làm thì lại thù hằn bắt giam hầu hết những nhân viên công chức và quân nhân của chế độ VNCH trong thời gian dài, rất nhiều người chịu không nỗi cảnh tù đầy gian khổ đã phải chết trong trại giam hoặc các trung tâm cải tạo cho đến hôm nay vẫn chưa thống kê hết. 16 tấn vàng tài sãn của nhân dân miền Nam chứa trong ngân hàng được giao lại cho chính quyền ủy ban quân quản lúc đó (báo Tuổi Trẻ đăng ngày 30-31/5/2006), các nhà lãnh đạo đảng tự do chia nhau để làm của riêng nhưng lại tuyên truyền trong nhân dân là Tổng thống Thiệu mang đi, đây cũng là một trong những lý do khiến cho ông Bùi Tín một đảng viên ưu tú và cũng là một phó Tổng biên tập báo Nhân Dân (cơ quan ngôn luận của ĐCSVN) phải nói lên sự thật để rồi chấp nhận cuộc sống tỵ nạn chính trị tại Pháp. Hiện nay với những bài viết của ông Bùi Tín trên các trang web đã thức tỉnh một số không nhỏ các thành phần trong guồng máy của ĐCSVN.

- Gom góp tài sản công cũng chưa thỏa mãn, những ông trùm lãnh đạo đảng còn nghĩ ra cách thâu tóm luôn cả tài sản riêng của nhân dân miền Nam bằng chính sách đổi tiền có chỉ tiêu và giới hạn rồi sau đó đánh tư sãn mại bản, với chính sách này thì tất cả những người có tiền bạc khá giả và những nông dân tay lấm chân bùn ở nông thôn có ruộng đất tương đối nhiều đã phải trở thành trắng tay, lùa dân thành thị vào sống trong những khu kinh tế mới với đồng khô hiu quạnh…. Đây cũng là lý do khiến cho hàng triệu đồng bào phải bỏ nước ra đi tìm tự do nơi xứ lạ bất chấp hiểm nguy và số người chết trên đường vượt biển cho đến hôm nay cũng không sao biết hết, tài sản nhà cửa để lại đều được các quan chức có quyền chia nhau làm của riêng, một sự lừa dối và ăn cướp công khai dưới sự bảo vệ của hệ thống luật pháp do đảng đề ra.

Qua thời gian quân quản đến thời kỳ bao cấp, nhìn thấy sự lỗi thời và sụp đổ của CNCS cho nên những nhà lãnh đạo ĐCSVN mới chuyển nhanh qua cách làm ăn của tư bản là kinh tế thị trường, cho đảng viên tự do làm kinh tế bởi vì hầu hết các đảng viên cao cấp bây giờ đã trở thành những đại tư bãn thật sự rồi. Nhưng để giữ vững ngai vàng vĩnh viễn và khỏi sợ nhân dân tố giác về sự giàu có bất minh của mình cho nên hàng lãnh đạo ĐCSVN mới đề ra đường lối kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, một đường lối đi ngược lại CNCS Mác-Lênin và cũng không có trong thể chế kinh tế thị trường của chế độ tư bãn. Với đường lồi này thì nhân dân có quyền cạnh tranh về kinh tế theo chiều hướng của đảng, nhưng còn vấn đề chính trị thì đảng vẫn luôn giữ độc quyền lãnh đạo, dùng lực lượng công an, mật vụ, quân đội thẳng tay đàn áp những ai dám nói lên chính kiến đối lập với đảng. Chúng tôi muốn nói với quý vị rằng: tại sao mang danh nghĩa là lực lượng nhân dân, đầy tớ của dân, vì dân phục vụ, lãnh lương do dân đóng thuế…. nhưng lại hành động theo mệnh lệnh của đảng.

- Sau khi Liên Sô và cả khối CS Đông Âu sụp đổ ĐCSVN chỉ còn con đường duy nhất là níu chân Trung Quốc, sẵn sàng làm một Lê Chiêu Thống thứ hai để giữ vững ngai vàng của đảng, bằng chứng là cuối năm 1999 TBT. Lê Khả Phiêu trong chuyến công du Trung Quốc đã ký hiệp định biên giới hiến dâng phần đất địa đầu Ải Nam Quan (trong đó có Bản Giốc một danh thắng nổi tiếng của quê hương đất nước) cho quan thầy Trung Quốc, vấn đề này cũng như vấn đề dâng hiến quần đảo Hoàng Sa năm 1958 của ĐCSVN vẫn còn là bí mật quốc gia, dù cho quốc hội là cơ quan quyền lực tối cao trên danh nghĩa cũng không dám đề cập tới. Đây là một sự thật quá phũ phàng mà nhân dân kể cả quý vị là những công hầu đắc lực cho đảng cũng không sao biết được, bởi vì tất cả những cơ quan ngôn luận và thông tin trong nước đều do đảng quản lý chi phối toàn diện. Chúng tôi tin chắc rằng nếu có thông tin tự do đa chiều như các nước văn minh trên thế giới, thì cách nhìn của nhân dân và quý vị là thành phần nồng cốt của đảng sẽ đổi khác chớ không như hiện nay.

Trên đây là những việc làm thầm kín và bất minh của hàng lãnh đạo đảng, còn khắp nơi trên đất nước thì mỗi nơi đều là những ông vua con có luật lệ riêng bắt buộc nhân dân phải tuyệt đối chấp hành. Vì thế cho nên nạn tham nhũng, bè phái, tiêu cực và sách nhiễu người dân là chuyện dài không có hồi kết thúc….., hãy nhìn sự tranh đấu ôn hòa của các thành phần bất đồng chính kiến (trong đó thành phần trí thức cấp tiến trong đảng là những nhân vật đã từng giữ những địa vị cao cấp như: Giáo sư Hoàng Minh Chính, Trung tướng Trần Độ, tướng Nguyễn Hộ, nhà văn Hoàng Tiến, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, Giáo sư Trần Khuê, Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang, nhà báo Bùi Tín, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn khắc Toàn, kỹ sư Đỗ Nam Hải, nhà văn Dương Thu Hương, Ðại tá Phạm Quế Dương, Trung tá Trần Anh Kim, nhà cách mạng lão thành Lê Hồng Hà, Vũ Cao Quận, cựu chiến binh Lê Trí Tuệ…v.v.. và v.v…) cùng với những đoàn dân oan trên khắp miền đất nước mà chắc chắn là sẽ có thân nhân của quý vị. Đó là lời giải đáp cho một bài toán độc tài, đảng trị mà ĐCSVN bắt buộc phải chấp nhận theo chiều hướng đa nguyên từ kinh tế lẫn chính trị càng sớm càng tốt nếu muốn tiếp tục tồn tại trong cộng đồng dân tộc. Đa đảng không có nghĩa là ĐCSVN bị triệt tiêu mà vẫn tồn tại và hoạt động song hành với các đảng phái khác, nếu đường lối của ĐCSVN đúng với ước nguyện của toàn dân như những gì đã tự hào thì vẫn được nhân dân tín nhiệm qua cuộc bầu cử thật sự tự do và công bằng để tiếp tục lãnh đạo đất nước, bằng ngược lại thì đảng sẽ trở thành đối lập để giám sát chính quyền, cùng với đảng cầm quyền trong mọi chính sách phục vụ đất nước, phục vụ nhân dân, tránh cho các thành phần lãnh đạo đất nước không có cơ hội độc tài, giảm thiểu tối đa về quan liêu tham nhũng, báo chí tư nhân được tự do phê phán chính quyền và thông tin đầy đủ kịp thời đến với người dân hàng ngày trên khắp miền đất nước.

Trong một đất nước đa nguyên thì quyền tự do ngôn luận mới được phát huy, thông tin đa chiều và tiếng nói của người dân mới được tôn trọng, quyền bầu cử và ứng cử mới thật sự được tự do, quân đội, công an, cảnh sát chỉ phục vụ cho quyền lợi của đất nước và nhân dân chớ không phục vụ cho bất kỳ một đảng phái nào dù đó là đảng cầm quyền, mọi người dù cho bất đồng chính kiến và khác đảng phái với nhau nhưng vẫn thân thiện và bạn bè với nhau như anh em một nhà bởi vì, tất cả những bất đồng là những đường hướng rộng mở sẽ được biểu quyết bằng đa số..v.v.., tài chánh của các đảng phái là do chính đảng đó tự tìm ra để hoạt động và tồn tại, còn tiền đóng thuế của toàn dân sẽ được trả lương cho các nhân viên chính quyền và xây dựng các chương trình ích quốc lợi dân.

Quy luật tất nhiên của loài người là muốn có tiến bộ thì phải cạnh tranh, trong lớp học có cạnh tranh học tập thì mới biết được học sinh giỏi, nhà nông có cạnh tranh làm ruộng thì mới khám phá ra được nông dân giỏi. Tóm lại, mọi vấn đề trong xã hội đều phải có sự cạnh tranh trong tinh thần ôn hòa và lành mạnh, khách quan để cho chúng ta nhận thấy rằng mọi quyền tự do thông tin của người dân trong một chế độ độc tài CS như VN hầu như chỉ nằm trong ước mơ không bao giờ có, bởi vì mọi thông tin bất lợi cho chế độ độc tài đều bị cấm loan truyền trong nhân dân, chẳng hạn như vừa qua tàu hải quân đàn anh Trung Quốc đã ngang nhiên bắn chìm tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam khiến cho một số người chết và nhiều người bị thương nặng, cũng như việc chính quyền CSVN theo lệnh của Trung Quốc không cho phi cơ của chiếc tàu bệnh viện USS Peleliu của Hoa kỳ có sự tham gia của các bác sĩ lừng danh trên thế giới vào đất liền để chở bệnh nhân VN nghèo đi ra tàu chữa trị và giải phẩu, hàng ngày khắp miền đất nước như Hà Nội, Sài Gòn, Bạc Liêu, Thái Bình… đều có dân oan tập trung khiếu kiện và biểu tình, nhưng báo chí và các cơ quan truyền thông trong nước thì hoàn toàn im hơi lặng tiếng trước nỗi đau khổ của người dân.

Thử so sánh lại coi có đất nước nào trên thế giới theo CNCS mà giàu có và phát triển hơn các nước tư bản đa nguyên không? Bắc Hàn thua xa Nam Hàn, Đông Đức thua xa Tây Đức, ngay cả Trung Quốc vĩ đại vẫn thua xa Đài Loan, miền Bắc VN thua xa miền Nam VN trước 1975, cả khối Đông âu và đất nước Liên sô nơi phát sinh ra CNCS phải từ bỏ con đường CS mà quay về với đa nguyên tư bản..v.v.., ngày nay một vài nước CS còn lại trên thế giới sở dĩ nền kinh tế có chiều hướng phát triển tốt là cũng nhờ đi theo con đường kinh tế thị trường và sự giúp đỡ đầu tư của các nước dân chủ đa nguyên, Việt Nam chúng ta cũng không ngoại lệ. Hơn 3 triệu Việt kiều hải ngoại ngày nay đã thành công trong cuộc sống là cũng nhờ sống trong những đất nước có nền dân chủ đa nguyên.

Ngạn ngữ pháp có câu: "Anh hãy nói cho tôi biết anh thường giao thiệp với ai thì tôi sẽ nói cho anh biết anh là người như thế nào", như vậy, nếu quý vị mang trên mình màu áo đẹp đẽ của công an, quân đội nhân dân mà lại tuyệt đối trung thành với một đảng độc tài không theo ý nguyện của nhân dân thì thật uổng phí cả đời người, sẽ là quá bất công khi bắt buộc hơn 80 triệu con người phải phục tùng vĩnh viễn một thiểu số vài triệu đảng viên mà đa số có trình độ nghèo nàn về kiến thức, lạc hậu về khả năng. Nếu thật sự ĐCSVN được nhân dân đồng hành tín nhiệm như đảng thường nói thì tại sao không dám trưng cầu dân ý, hoặc chấp nhận con đường đa đảng, nếu thật sự đường lối của đảng là đúng thì tại sao không dám cho phép báo chí tư nhân tự do hoạt động cũng như bầu cử và ứng cử tự do như đã từng tuyên bố. Nhân quyền (trong đó bao gồm cả quyền tự do ngôn luận, tự do bày tỏ chính kiến, tự do ứng cử và bầu cử, tự do lập hội…v.v…) là cái quyền căn bản mà tạo hóa đã ban cho loài người, nó cũng được xác định rõ ràng trong bản Tuyên ngôn Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc và các công ước quốc tế mà Việt Nam là thành viên đã từng ký tên xin tham gia, cam kết thi hành. Chính vì thế cho nên, nhân quyền không có biên giới và hạn hẹp trong khuôn khổ của một quốc gia nào hết, bất cứ ai cũng có quyền được hưởng và bất cứ ai cũng có quyền phản đối nếu nhân quyền không được tôn trọng ở bất cứ nơi đâu dù nơi đó là cộng sản, nó giống như không khí mà loài người không thể nào thiếu được.

Kinh tế có sự cạnh tranh thì rõ ràng có tiến bộ, điều này cũng chứng tỏ rằng chính trị có cạnh tranh thì guồng máy chính quyền sẽ tốt hơn vì tránh được độc tài, tham nhũng và tiêu cực lộng hành, người có tài thực sự sẽ được trọng dụng và quyền lợi của người dân mới được bảo đảm hoàn toàn. Sau cùng chúng tôi xin ghi lại những lời phát biểu của những nhân vật trong hàng ngũ tối cao của ĐCSVN và thế giới.

- TBT /ĐCS Liên sô Gorbachev phát biểu tại trường đại học Columbia ngày12/3/2002: "ĐCS mà tôi phục vụ cả đời chỉ biết tuyên truyền, cán bộ đảng chỉ biết điêu ngoa giả dối, chúng tôi trong đó có tôi từng nói tư bản đang đi tới sự hủy diệt trong khi chúng ta đang phát triển tốt, lẽ dĩ nhiên đó chỉ là những lối tuyên truyền, trong khi đó quốc gia chúng tôi đang bị bỏ rơi ở đàng sau".

- Trung tá Trần Anh Kim (đảng viên cựu sĩ quan quân đội nhân dân, hiện nay là thành viên Khối 8406, Ban điều hành LMDCNQVN): "31 năm qua tôi và cả triệu binh sĩ khác đã bị lừa, đã nhận diện bãn chất thối nát của chế độ này. Họ luôn luôn nói một đàng làm một nẻo, hoàn toàn mị dân. Do đó tôi phải đấu tranh cho quyền lợi của dân tộc trong đó có tôi, ĐCSVN đã phản bội lại dân tộc, phản bội lại nhân dân".

- Ông Mai Chí Thọ (cựu UVBCT, cựu bộ trưởng CA) phát biểu trong cuộc họp dự thảo cho hội nghị TW khóa 7 năm 2002: "Nói thật với các anh tôi thấy không còn bao lâu nữa đảng sẽ mất quyền lãnh đạo".

- Ông Trần Bạch Đằng (nhà văn, nhà báo): "Rốt cuộc đảng trở thành cái chế độ giành nhau để có địa vị, có quyền lợi chớ không phải vì lý tưởng nào cả….rốt cuộc tài năng là thằng nào nịnh giỏi, thằng nào bợ đít hay, dạ dạ vâng vâng thì thằng đó là tài năng".

- Ông Nguyễn Hữu Thọ (cựu chủ tịch MTGPMN, cựu chủ tịch nước CHXHCNVN) gởi cho con lúc lâm chung: "Bài học thất bại trong cuộc đời làm cách mạng của cha là chọn lầm lý tưởng CS và CNCS, nhưng điều đáng lên án nhất là tính cách phục tùng đến hèn nhát của cha là đối với những mệnh lệnh phi nhân, bất nghĩa của tập đoàn lãnh tụ độc tài chuyên chính đã mất hết tình tự dân tộc".

- Trung tướng Trần Độ (cựu UVBCT, chủ nhiệm UB/VHTW) viết trong cuốn nhật ký Rồng Rắn: "Đảng nói thì dân chủ vì dân, nhưng làm thì chuyên chính phát xít…. Chế độ này bắt mọi người phải đảng trị, họ đã thành hình một xã hội lừa dối, lãnh đạo lừa dối, cán bộ lừa dối, làm ăn giả dối, giáo dục giả dối, bằng cấp giả dối đến gia đình cũng giả dối".

Còn rất nhiều những lời phát biểu muộn màng của các nhân vật cao cấp trong hàng ngũ lãnh đạo đảng mà chúng tôi chưa nêu ra hết vì bài viết cũng hơi dài rồi. Nhiệt tình cộng ngu dốt thành phá hoại, kẻ nói dối sẽ không ai nghe nữa ngay cả khi nói thật. Hiện nay quý vị đang học tập tư tưởng Hồ Chí Minh, nhưng thử hỏi tư tưởng của ông ta ngoài việc đem chủ nghĩa CS lỗi thời mà thế giới đang ruồng bỏ vào VN, ngoài việc ném đá dấu tay để tiêu diệt các thành phần quốc gia yêu nước không cùng chí hướng với mình, ngoài việc làm chết oan hàng triệu con người, ngoài việc viết sách tự ca ngợi mình rồi lấy tên tác giả là Trần Dân Tiên và T.Lan…v.v…thì có gì để mà học.

Chúng tôi rất mong tất cả những sự thật về cuộc đời gian dối của Chủ tịch Hồ Chí Minh sẽ được phơi bày ra ánh sáng vào một ngày không xa để cho chính quý vị và nhân dân trong nước biết. Giờ đây với tất cả những chân tình của chúng tôi là những người đang đấu tranh cho tự do, dân chủ, cho chính nghĩa theo ý nguyện của toàn dân xin được gởi đến quý vị (đảng viên, cán bộ, công an, mật vụ, bộ đội và quan chức) đang trung thành với đường lối của ĐCSVN hãy suy xét lại hành động của mình có phù hợp với nguyện vọng của toàn dân không? Đừng vì bả lợi danh và miếng cơm manh áo mà tiếp tay cho bạo quyền để làm điều bất thiện, lịch sử sau này sẽ không bao giờ tha thứ cho những ai đi trên con đường phi nghĩa.

Kết thúc bài viết này, chúng tôi xin nhắc lại lời của ông Lý Quang Diệu (cựu thủ tướng Singapore) nói với chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết : “Cơ chế nào rồi cũng sẽ đi vào lỗi thời, bởi vì con người của cơ chế đó thường làm việc theo thói quen”. Tổng thống Bush cũng nói với ông Triết trong chuyến công du qua Mỹ ngày 22/6/2007 là: “Xã hội sẽ được giàu đẹp hơn khi người dân được phép bày tỏ tư tưởng của họ một cách tự do hay được tự do hành đạo.” Rất tiếc những lời vàng ngọc này không bao giờ được các cơ quan truyền thông và báo chí Việt Nam loan tải, vì sao vậy?

Việt Nam, ngày 15/08/2007
HOÀNG TRUNG VIỆT

Không có nhận xét nào: