“… không lẽ nhân dân Việt Nam đã từng được gọi “vống” lên là nhân dân anh hùng mà cứ phải chịu những cơ cực đè lên đầu lên cổ mãi thế này sao ?…”
Cái cốc của tôi không to, nhưng tôi
uống bằng cái cốc của mình ! (Alfred de Musset)
Cái cốc của tôi không to, nhưng tôi
uống bằng cái cốc của mình ! (Alfred de Musset)
Một đất nước anh hùng mà thế này sao?
Sáng nay 4 – 8 – 2007, trên mạng BBC có bài “Cuộc sống công nhân khu chế xuất” của tác giả Sinh viên HT. Nội dung bài viết phản ảnh chân thực, ngôn từ hiền lành, thái độ xây dựng khi nói lên thực trạng nỗi thống khổ của giai cấp công nhân Việt Nam. Nguyên tác thì tác giả HT nói về Sàigòn nhưng thực trạng này là sự thống khổ chung cho giai cấp công nhân cả nước. Đọc xong mà chưa rơi nước mắt thì cũng nẫu hết cả ruột.Một bài viết vì nghĩa cả ở một đất nước ra rả “of people, by people, for people” đã biến tác giả thành một hiệp sĩ ẩn danh, không hiểu vì khiêm tốn hay vì sợ hãi ?
Ôi ! Giai cấp công nhân, cái giai cấp con cưng được “tâng” lên là giai cấp tiền phong của ĐCSVN theo học thuyết Mác-Lê mà vẫn là cuộc sống tôi đòi dễ gì đã hơn cuộc sống của những người thợ Ba Son ở Sài Gòn những năm 1912 dưới thời nô lệ, khi ông Hồ rời bến Nhà Rồng bôn ba đi tìm đường cứu nước ? Rồi để đến gần 100 năm sau, máu của Nhân Dân Vịêt Nam đã đổ thành sông, xương đã chất lên thành núi mà có lẽ “Nguyễn Y Vân”! Chẳng hiểu có ứng gì với sấm Trạng Trình truyền miệng thời thật giả lẫn lộn này:
Nguyễn đi rồi Nguyễn lại về
Chớ tin thánh Nguyễn lời thề vu vơ.
Gió Tây thổi ngược hướng cờ.
Dân Nam mới vững cõi bờ tổ tiên !
“ Cuộc sống công nhân khu chế xuất”, đầu đề một bài viết nhưng là tiếng kêu cứu thảm thiết, thế mà bộ chính trị và toàn ban chấp hành trung ương “đỉnh cao của trí tuệ và bộ tham mưu tối cao của giai cấp công nhân “ chả lẽ không biết mà cứ tỉnh bơ vậy sao ?
Cái chuyện “đem con bỏ chợ” hình như đã hình thành bản chất của những người lãnh đạo ĐCSVN ?..Một giai cấp công nhân bị phản bội, một quần thể “Dân Oan” gồm có các Bà mẹ anh hùng, bố mẹ các liệt sĩ huân, huy chương đỏ ngực đại diện cho giai cấp nông dân bị đàn áp gây nên oán hờn chồng chất, tiếng kêu than dậy đất…bị bỏ rơi, các CCB, TNXP, các gia đình có công với cách mạng…bị lãng quên trong đội ngũ khốn khổ đó có tôi như một hạt cát lẫn vào trong mênh mông phù sa dân tộc, ở cái tuổi gần đất, xa trời gắng gượng viết vài chữ thả vào dòng đời hỗn mang, man dã, hoang dại của thế kỷ XXI .
Số là khoảng đầu năm 1999, tôi phản đối việc khai trừ đảng Trung tướng Trần Độ là thủ trưởng ngày xưa của tôi mà tôi cho là “nỗi oan” của anh Trần Độ, và đồng thời tôi cũng làm giấy ra đảng. Sau này tôi cứ tự trách tôi là một thằng ngu sao lại phản đối việc khai trừ đảng của anh Trần Độ ! Bây giờ nghĩ lại đó là “nỗi oan may mắn” ! Có lẽ không cần phải lý giải sự ngu xuẩn của tôi… nếu ngày hôm nay, anh Trần Độ vẫn còn là đảng viên ĐCSVN thì nói chung chúng ta mất đi một Trần Độ khí phách, một Trần Độ anh hùng ! Lại trở lại chuyện của tôi, vì chuyện Trần Độ mà theo lệnh đảng cấp trên, giữa vòng vây của chi bộ không cho tôi ra đảng mà giữ lại để…được khai trừ ! Thế là 30 năm xương máu của đời tôi đã trở thành sương khói, “nhưng thôi tiếc mà chi, chim rồi bay…anh rồi đi …” (ca khúc Gửi gió cho mây ngàn bay) ! giọng trầm ấm của nữ ca sĩ Thu Hà vọng sang từ hàng xóm, tôi lặng người nghe dòng nước mắt chảy ngược vào trong. Chuyện “Tái ông thất mã ” thời @ lại xuất hiện, thật là phúc ba đời cho anh Độ và tôi. Anh Độ ơi ! Hãy chờ tôi ở cõi vô cùng ấy nhớ …
Ngày 30-4-1999, chiếc mũ Kim cô của hai lão già mắt xanh, mũi lõ, râu xồm cùng ông cằm lưỡi cày, trán hói (đạo ý của nhà thơ Xuân Nghĩa) được nhấc khỏi cái đầu khốn khổ một đời tôi ! Cụm mỹ từ “tham gia cách mạng” thực chất là đi làm cái kiếp tôi đòi chặt cây, mở đường, phá lối để “thỉnh kinh Mác-Lê”. Thôi từ nay giã từ “Trư Bát Giới”, giã từ “ Sa Tăng, Bạch mã”, giã từ “thầy Tam Toạng” nhé ! Từ thân phận con khỉ tôi được trở về làm Người, trở về với Tự do, không còn thường xuyên đau đầu, nhức óc vì bị niệm chú Mác – Lê.
- Ôi Tự Do ! Người đến với Ta tuy muộn mằn nhưng hạnh phúc biết chừng nào !...
Từ đất Cảng lam lũ “với những cái tên nghe chẳng thơ đâu”, tôi lang thang trên hè phố ngàn năm văn vật tìm hiểu sự đời.Cũng chẳng dám lộng ngôn “ tìm đường cứu nước”, cũng chẳng phải bôn ba vì “dân chủ tự do”, tôi nhẩn nha trôi theo dòng chảy Hà Nội của một lão lãng tử Hải Phòng:
Đường xa lặn lội về qua Hà Thành.
Để thăm, để biết các Anh.
Không biết mặt, chỉ nghe danh miệng đời.
Tò mò để biết thế thôi…
Hình như có một cái duyên trời định. Người đầu tiên tôi may mắn được tiếp kiến là Trung tướng Trần Độ, người tướng già bệnh tật, ốm yếu trong đội ngũ Nguyên phong bị thất sủng. Cũng chính biết ông bị thất sủng nên với thân phận một người lính già tôi mới mon men đến thăm viếng, kẻo miệng thế: Thấy người sang bắt quàng làm họ !.. Câu tục ngữ cổ nhưng đang là “mốt thời thượng” của các quan cộng sản để tạo dựng lên những quan hệ ma quỉ.
Một ngày xưa chưa xa
Qua anh Trần Độ giới thiệu với bạn bè cùng với kết quả hơi bất ngờ là sau khi giấy li khai đảng của tôi được loan tải trên BBC, nên dù tôi chỉ là một vô danh tiểu tốt đã được các anh cảm thông, đón nhận tôi như một người bạn cũ ở tỉnh lẻ với lòng trân trọng. Buổi đầu gặp gỡ năm xưa ấy với các anh: Lê Hồng Hà, Hoàng Minh Chính, Hoàng Hữu Nhân, Nguyễn Thanh Giang, Trần Xuân Bách, Hoàng Tiến, Nguyễn Văn Đào, Trần Dũng Tiến, Nguyễn Đắc Kính, Phạm Quế Dương, Đào Quang Tiến, Trần Bá cùng với chị Nguyễn Thị Thanh Xuân và anh Trần Khuê từ Sàigòn ra. Rồi tiếp những tháng, những năm sau, tôi như một phân tử vật lý trong chuyển động Brao được tiếp cận, được “ va đập “, được giao tiếp với các anh mà để lại cho tôi những ấn tượng tốt đẹp và kính trọng: đại tá Nhà văn-Nhà báo Nguyễn Trần Thiết, đại tá Thế Kỷ, đại tá Đông Tùng, đại tá Trần Liên, bác Hồng Quang Đỗ Đức Dục, nhà báo Cam Li Phùng Văn Mỹ, Phan Mai, Lê Thăng, Bùi Minh Quốc , Dương Sơn…cùng với lớp trẻ buổi ban đầu đếm trên mấy đầu ngón tay: Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình.
Đọc đến những dòng này, tôi biết là tôi đã gây ra cảm giác rất khó chịu cho người đọc: Quái cái thằng cha này kể lể dài dòng về sự giao tiếp để khoe cái gì ?... Chẳng để khoe điều gì cả mà chỉ để bạn đọc hiểu cho tôi: như một chú bé “già” bước từ vũng ao tù nhận thức của mình ra với đại dương tri thức mênh mông màu sắc. Tôi lặng lẽ lắng nghe, ngắm nhìn và phân tích bằng sự hiểu biết chứa trong đầu không đầy cái chén trà hạt mít. Trong bối cảnh lúc đó (khoảng sau khi anh Trần Độ mất) tôi cứ khắc khoải trong mơ ước có một tập hợp trí tuệ của các bậc tuy đã ở tuổi già nhưng còn đầy minh mẫn, vẫn hừng hực ý chí của thời trai trẻ đi tới ngày mai của một xã hội: Tự Do – Dân Chủ - Nhân Quyền !
Tôi chưa đủ tầm để nghĩ đến đa đảng, đến liên minh những hội đoàn…để đối lập với ĐCSVN, nhưng rất cần, rất mong có một tổ chức làm đối trọng để hạn chế sự tự tung, tự tác đến lộng quyền của một đảng cầm quyền luôn vỗ ngực nhân danh Tổ Quốc, nhân danh Nhân Dân. Chỉ có kẻ ngu của thế kỷ mới không biết cái nhân danh này thực chất là nhân danh của một vài kẻ nắm quyền lực hàng đầu. Liên Xô, cái xác chết đã thối rữa của Lê-nin, kẻ đầu têu chơi cái trò “tháu cáy” nhân danh này đang đứng bảnh choẹ ở vườn hoa lớn nhất Hà Nội để dạy cho nhân dân Việt Nam tổ chức kỷ niệm một ngàn năm Thăng Long trong hoành tráng vinh quang và nhục nhã !
Một sự thật hiển nhiên là sau khi tôi li khai khỏi đảng cộng sản VN cũng có nghĩa là tôi hoàn toàn không còn tin vào cái mục tiêu cuối cùng của nó dễ đến ngàn năm cũng không thể có, chắc chẳng phải riêng tôi mà cả dân tộc Việt Nam dễ gì chờ đợi được. Nhưng nghĩ đến xoá bỏ nó thì tương quan lực lượng lúc này là chưa thực tế, nếu chưa muốn nói là hơi viển vông. Một mặt khác trong ý nghĩ sâu thẳm của tôi, ngày hôm qua tôi đã từng là nó, như một cặp vợ chồng có thể chia tay nhau nhưng chưa bao giờ nghĩ tới triệt hạ nhau. Nhưng nhất thiết phải làm gì để nó phải e ngại, phải chùn tay trong sự lãnh đạo độc tài, một mình một sân, vừa đá bóng, vừa thổi còi, vừa thu tiền vé! Marx đã từng chỉ ra và mơ tưởng (thật ra là huyễn tưởng) cái chủ nghĩa cộng sản phát triển tới trình độ cao mà ông gọi là “vương quốc tự do”, trong đó có câu: …trong “ vương quốc tự do” đó thời gian tự do là hình thức sản phẩm của cải cơ bản của xã hội !?... Có lẽ đọc nhiều những câu “thuộc loại hoang tưởng lẩm cẩm” như thế này của Marx, một ông giáo sư cũng chuyên nghiên cứu về lý thuyết Marx phải thốt ra:
- Marx rất vĩ đại, nhưng với nhân loại giá không có Marx thì tốt hơn ! Vì những học trò của Marx là những tên bạo chúa diệt chủng dã man tàn bạo nhất trong lịch sử nhân loại !
Tôi đi hơi lạc đề về “mơ ước huyễn tưởng” của Marx để rồi chính tôi cũng có một “mơ ước huyễn tưởng” không kém Marx. Những nhân vật đầy lòng kính trọng mà tôi nêu trên có đầy đủ : Trí – Nhân – Tâm - Đức – Dũng. Tại sao ta không lập một “vương quốc tự do” của chúng ta với một vương triều (không có lương, không kinh phí, không có chỗ thiết triều… nghĩa là một vương triều “ăn cơm nhà vác tù và vì công lý”) nhưng không thiếu gì minh quân, lương tướng để cùng hợp sức với đảng CSVN (xin nhấn mạnh là chỉ cần hợp sức chứ không cần, không đòi chia sẻ quyền lãnh đạo với đảng CSVN) để đưa dân tộc Việt Nam không còn nghèo đói, tụt hậu, không còn phải xấu hổ vì cứ lẽo đẽo trong thế giới toàn cầu hoá với:
- Một Hoàng Minh Chính bền bỉ, kiên cường,có tố chất làm người không kiêu ngạo, nhưng không thể không có cốt cách khinh ngạo ! Biết rất rõ cái gót A-sin của học thuyết Mác-Lê.
- Một Lê Hồng Hà tiềm ẩn sắc sảo, nắm vững lòng người, dĩ bất biến ứng vạn biến !
- Một Phạm Quế Dương người đau đáu về sự minh bạch lịch sử, Dân vi quý, quân vi khinh!
- Một Hoàng Tiến bộc trực, quan sát thâm trầm, phân tích sâu sắc, ý tại ngôn ngoại !
- Một Nguyễn Thanh Giang khảng khái, thông kim bác cổ, ngôn ngữ rạch ròi, lý luận khúc triết !
- Một Trần Khuê sang sảng, làm ngoại giao đếnTrương Nghi, Tô Tần đã dễ gì vượt qua. Vung bút thay đao kiếm.
Liệu có “phạm thượng” tâng bốc quá chăng khi ví von đó là “ Bộ chính trị ngoài đảng” buổi đầu của những ngưòi tự do chúng tôi ! Và có biết bao vị tài cao, đức trọng khác còn ở ẩn chốn lều tranh mà có tầm nhìn thiên lý vượt hào luỹ Ba Đình để bảo vệ “Nam quốc sơn hà Dân Nam ở !” mà tôi trăm lần xin lỗi vì tôi không được biết hết. Nhân tài trong đảng chỉ lưa thưa như sao buổi sáng, chứ hào kiệt trong Dân như nước đầu nguồn là vô tận !
Đây là những mơ ước ấp ủ từ những năm 2003. Mà giờ đây thương hải, tang điền bao biến cố thăng trầm: chưa kịp thịnh như đã vội suy, mới hợp đó mà tưởng như đã rã để lòng chĩu nặng:Bao giờ cho đến ngày xưa !
Tôi lần mở quyển album…tấm ảnh của dĩ vãng 2000, tại một quán bia gần bộ công an: này đây đại tá Thế Kỷ, lương y Đắc Kính , chị Nguyễn Thị Thanh Xuân và anh Trần Khuê (đồng tác giả Đối thoại năm 2000), Nhà văn Hoàng Tiến, tôi và Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang ,quây quần ấm cúng trong tình bạn trong sáng trách nhiệm với con đường Tự Do – Dân Chủ và Nhân Quyền đầy chông gai phía trước, không vụ lợi, không tính toán của những con người lo lắng thời cơ, vận nước. Thế mà gần đây có những biến động không vui trong đội ngũ chúng ta, kẻ không ưa ta thì đắc ý, hí hửng, người yêu quí ta thì nản chí, xiêu lòng.
Trời ơi ! Thế này là thế nào ? Nước mắt lưng tròng, tôi kêu to lên một tiếng trong căn buồng nhỏ tưởng chừng mênh mông hoang vắng của tôi. Không có ai trả lời ! Từ trên cao tấm hình lồng kính, anh Trần Độ như đang buồn bã nhìn tôi.
Các anh ơi ! Hôm nay đội ngũ ta đông lắm rồi. Rất nhiều con gấu già ngủ đông, đang vươn vai tỉnh giấc.Một số “VIP” từ một thời quyền chức hét ra lửa, như đang sám hối viết những bài, nói những lời gửi qua “EXIT “ (tạm gọi là cửa thoát hiểm) đến với khối nhân quần trong đó có chúng ta để như nhắn nhe, hoà giải, để như thanh minh với lịch sử hậu thế mai sau. Nhất là một lớp trẻ tinh khôi, trí tuệ và anh hùng đã và đang xuất hiện cần phải tạm liệt kê tên tuổi cụ thể để lớp già ta thêm ấm lòng, họ đại diện cho các ngành nghề tri thức nhà báo, nhà văn,luật sư, nhà giáo, kỹ sư, bác sĩ, dân oan, tôn giáo… đủ mặt gái, trai: Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Chính Kết, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Khải Thanh Thuỷ, Nguyễn Phương Anh, Nguyễn Khắc Toàn, Lê Quốc Quân, Bạch Ngọc Dương, Phan Thế Hải, Lê Trí Tuệ, Lê Nguyên Sang, Bùi Kim Thành, Nguyễn Thị Thu Trang, Tuệ Minh, Vũ Thanh Phương, Dương Thị Xuân, Đào Văn Thuỵ, Trần Quốc Hiền, Lê Nguyên Sang, Huỳnh Nguyên Đạo, Nguyễn Bắc Truyền, Trần Thị Hồng Sương, Phạm Văn Trội, Nguyễn Bá Đăng, Lê Văn Sĩ, Nguyễn Thị Tuyết, Hồ Thị Bích Khương, Đặng Hùng, Trương Minh Đức, Lê Bá Triết, Nguyễn Tấn Hoành, Trần Thị Lệ Hằng, Đoàn Huy Chương, Lư Thị Thu Duyên, Trần Văn Hải, Nguyễn Thị Bảo Phương, Trần Văn Hoà, Nguyễn Văn Nhâm, Huỳnh Nguyên Sang, Nguyễn Tuân, Trần Văn Dũng, Trần Hiền Thảo, Trương Quốc Huy, Hà Thị Đông Xuân…Hôm nay vậy là còn ít, ngày mai chắc sẽ xe chở, đấu đong cùng hàng triệu người biết mà chưa nói hoặc chưa dám nói cái xã hội “ ngấy đến tận cổ” này ! Trong số nêu trên danh tính sẽ ngày càng dài, có người bị bắt, người vào tù,người tạm lánh nơi đất khách quê người nhưng sẽ mạnh mẽ tiếp bước Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình tranh đấu để được sống một kiếp người tự do đích thực sẵn sàng bước vào nhà tù nhỏ chứ quyết không cam lòng sống mãi trong nhà tù lớn mà ta gọi cái mỹ từ là Tổ quốc Việt Nam hiện nay !.. Tôi thành thực xin lỗi danh sách trên gồm những bạn trẻ mà tôi đầy lòng kính trọng ghi lại từ truyền thông trong nước và quốc tế có thể có nhiều sai sót và không đầy đủ, mong được thứ lỗi.
Các bạn trẻ ơi ! Xin các bạn nhận của tôi lòng khâm phục về nhân cách của tuổi trẻ. Nhân cách để làm người không kể tuổi tác. Có người còn trẻ nghe danh đã ngả mũ chào. Có kẻ thuộc lớp tuổi người già, đời nghe nhắc đến tên, người người căm giận chỉ muốn nhổ vào mặt ! Dù bạn đang ở trong tù hay lang thang ẩn trốn nơi đất khách quê người, tôi cũng chỉ là một kẻ đang ở trong một nhà tù lớn xin chúc và cầu nguyện cho các bạn “chân cứng , đá mềm” !
Trên con đường Tự do- Dân chủ - Nhân quyền còn đầy chông gai, gập ghềnh, quanh co khúc khuỷu, đường đi vốn đã khổ vấp phải sự đàn áp dã man,tàn bạo lại tăng sự khốn khó gấp nghìn lần. Thời cơ cũ đang nhen nhóm lên thuận lợi đã vuột khỏi tầm tay, tiên trách kỷ hình như trong chúng ta đang mắc một chứng bệnh tạm gọi là “gia trưởng lý luận”. Bệnh này rất dễ chữa trị ở một chế độ thực sự tự do còn với chế độ Việt Nam hiện giờ bệnh này trở nên khó trị nếu không muốn nói bệnh trở nên nguy hiểm ! Đành rằng thông tin toàn cầu là hết sức thuận lợi, nhưng những quan điểm, những lập luận, những suy nghĩ khác biệt đến với nhau là những bài viết, những dòng chữ nhiều khi có cảm tưởng như khô cứng, lạnh lùng. Tự nó không biết nhoẻn một nụ cười khi vào chuyện, nó không biết thủ thỉ, thầm thì trong tình bạn. Nó dễ dàng bực tức khi trái ý nhưng nó không biết cười khi cảm thông. Các vị thông kim, bác cổ, đức cao vọng trọng trao đổi với nhau “chỉ thấy chữ không thấy người”, hoàn cảnh địa lý xa xăm cách trở thì đành chịu đã đành, nhưng ở cái xứ sở năm, bẩy anh không tiền án, tiền sự nhâm nhi cà phê cùng một bàn là có “vấn đề” rồi thì hi vọng chi có bàn tròn để mà tranh luận, mà bàn bạc !..Văn là người, viết thì dữ dội, mặt thì hiền khô, tranh luận gay cấn đến đâu chạm cốc bia là ha hả siết chặt tay tạm biệt ra về mọi nỗi niềm, khúc mắc tan biến hết.
Bệnh gia trưởng lý luận…luôn cho mình là đúng, miễn bàn ! Chính vì căn bệnh tưởng như vớ vẩn này làm cho nhiều thời cơ vuột khỏi tay ta. Còn ở phía khác không thể không nói đến căn bệnh của chế độ này đã nặng vào tới cao hoang “bệnh đàn áp phi luật” của nền chuyên chính vô sản. Đất nước này vốn đã và ngày càng đậm nét hình thành một lũ kiêu binh của thế kỷ 17 thời Lê mạt, Trịnh mạt…Đó là Công an, vấn nạn kiêu binh chỉ có ở thời @ cộng sản tung hoành không sức gì ngăn chặn, muốn bắt là bắt, muốn cho tù là tù, thậm chí giữa thanh thiên, bạch nhật tên ác ôn Nguyễn Minh Tân của P24 Huế ngang nhiên bịt miệng Cha Nguyễn Văn Lý trước một phiên toà đã để lại cho toàn thế giới một bức ảnh “đẹp nhất của 2007” về thân phận được coi như “con thú” của một vị linh mục chứ không phải được làm người của một người Dân Việt Nam ở thế kỷ XXI ! Cách đây có dễ gần tháng, 2 lần hải quân Trung Quốc bắn tàu thuyền ngư dân ta trên biển Trường sa, đắm tàu, người chết. Không thấy Lê Dũng lên tiếng ?..Không một dòng tin báo chí ! Mới cách đây mấy hôm…trên diễn đàn Hạ nghị viện Hoa Kỳ, dân biểu Rohrabacher dùng lời lẽ gay gắt chưa từng thấy trong ngoại giao nói về VN:
Đơn giản là chúng ta đang giao tiếp với một chính quyền xấu xa. Chúng ta đang giao tiếp với một chế độ ăn cướp. Có người bảo rằng cứ giao tiếp kinh tế với họ thì rồi đây ta có thể thuần hoá được con thú hoang dại,nhưng điều đó chẳng xảy ra tại Việt Nam…Nào Lê Dũng đâu rồi, nào các cây bút cự phách của báo chí VN đâu rồi ? Nào các ông công an, quân đội đâu rồi bắt kẻ nói lếu láo cho vào tù hoặc bắn bỏ mẹ lũ cướp biển Trung Quốc đó đi. Dám không ? Đúng là lũ gà què ăn quẹn cối xay, chỉ giỏi bắt nạt đàn áp Dân oan, tội ác lũ côn đồ sẽ bị trời chu, đất diệt. Hồ sơ tội ác của các anh còn ghi tới ngàn năm ! Càng nói càng thêm não ruột, nhưng một lão già như tôi chưa bao giờ sờn gan, nhụt chí,càng thấy bất công xã hội càng bầm gan, tím ruột.
Cái cốc của tôi tuy nhỏ, nhưng tôi muốn dùng số nước ít ỏi trong cốc để tưới cho mầm nhân ái của cuộc đời, viết nên những suy nghĩ thiển cận trong cái cốc không lớn của mình. Tôi tin vào lịch sử, tôi tin vào qui luật phát triển và đào thải, không lẽ nhân dân Việt Nam đã từng được gọi “vống” lên là nhân dân anh hùng mà cứ phải chịu những cơ cực đè lên đầu lên cổ mãi thế này sao ? Bài viết này có thể nhiều khiếm khuyết nhưng không thiếu lòng chân thành xin các bậc cây đa, cây đề đầy tâm huyết hợp quần đồng thuận thân ái bên nhau đồng hành cùng lớp trẻ, đồng hành cùng khối nhân quần lam lũ, cam chịu thân phận nô lệ quá lâu rồi trên chính tổ quốc mình hướng tới ngày mai phải làm gì để được sống khác đi, phải được hưởng tiêu chí chung của nhân loại,của toàn cầu hoá: TƯ DO VÀ QUYỀN ĐƯỢC LAM NGƯỜI !
Hải Phòng ngày 5 – 8 – 2007
Vũ Cao Quận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét