Mặc dầu ai cũng hiểu rằng đảng CSVN sẽ phe lờ nguyện vọng chính đáng của hàng nghìn nông dân khiếu kiện ruộng đất bị cướp đoạt nhưng không ai nghĩ rằng đảng lại sử dụng bạo lực đối với giai cấp nòng cốt của đảng.
Báo Saigon Giải Phóng, cơ quan ngôn luận chính thức của thành ủy Saigon, trong số phát hành ngày 19 tháng 7 đã gian dối một cách đáng khinh bỉ khi đưa tin về vụ đàn áp nông dân đêm 18 tháng 7 như sau: “Toàn bộ 500 người dân của 20 tỉnh, thành phía Nam tập trung khiếu kiện tại Văn Phòng 2 Quốc Hội từ ngày 22 tháng 6 đã được lãnh đạo các địa phương đưa về quê trong trật tự và an toàn tối 18-7”.
Thực tế hoàn toàn trái ngược. Theo tin của các đài phát thanh BBC và RFA thì những người có mặt tại hiện trường trong đêm đàn áp cho biết “Họ huy động lực lượng các tỉnh, thành có dân khiếu kiện lên đây để thúc bách dân về. Thành phố này thì huy động đến cả ngàn cảnh sát, công an trang bị súng ống, roi điện, dùi cui, mũ chống khói. Xe cứu thương có tám chiếc, xe chở dân trên dưới 100 chiếc, đủ loại, xe chở khách, xe chở tù nhân, có cả xe dùng để chở xúc vật... Ai không chịu lên xe thì bị ném lên xe như ném súc vật. Nhiều người bị đánh đến mang thương tích.”
Tại sao lại phải dùng vũ lực đối với người đi khiếu kiện? Họ tập trung khiếu kiện chứ có biểu tình “bất đồng chính kiến đâu”. Chưa có quốc gia nào người dân không được phép khiếu kiện vì bị đối xử bất công.
Đảng CSVN đứng về phía nào? Phía người dân bị mất ruộng đất? Hay phía bọn cướp ruộng đất? Nếu đảng CSVN là đảng “của dân, vì dân và do dân” như vẫn vỗ ngực tuyên xưng thì phải đòi lại ruộng đất cho dân. Còn nếu dùng bạo lực để xua đuổi dân thì đảng là đảng của bọn thổ phỉ ruộng đất.
Hành động đàn áp người khiếu kiện đã làm thế giới bất bình. Người dân đi ủy lạo, tiếp tế cho người khiếu kiện thì bị chụp mũ là sách động quần chúng. Ai đứng về phía người khiếu kiện thì bị quy kết là “những đối tượng cầm đầu, xúi giục, có liên quan tới các tổ chức phản động ở nước ngoài” (Lời một thứ trưởng Bộ Công An).
Ông Trương Vĩnh Trọng, phó Thủ tướng giải quyết nỗi oan ức của nông dân giống như một kẻ bàng quan, trút hết trách nhiệm cho các địa phương mà quên rằng nếu chính quyền địa phương chịu giải quyết thì người khiếu kiện đâu phải bỏ công ăn việc làm, chịu cảnh màn trời chiếu đất ở vỉa hè thành phố hàng tháng trời chờ “đèn trời” soi xét làm gì.
Tổ chức Human Rights Watch đã lên tiếng: “Chính phủ VN nói nhiều lần rằng họ cam kết cải cách tăng cường nhà nước pháp quyền thế nhưng họ lại ngăn cấm công dân biểu tình ôn hòa để phản đối việc họ bị các quan chức địa phương lạm dụng.”
Bà Sophie Richardson, Phó Giám Đốc Vụ Châu Á của Human Rights Watch nói rằng “Việt Nam phải tôn trọng quyền của những người phản đối, đó là quyền tụ tập ôn hòa và nói lên những bất công mà họ phải chịu.”
Khi kháng chiến chống Pháp và tiến hành cuộc chiến tranh xâm chiếm miền Nam, đảng CSVN theo sách lược của Trung Quốc là lấy nông dân bao vây thành thị, nghĩa là họ dựa vào sức người, sức của của nông dân để nuôi dưỡng chiến tranh. Nhưng khi đoạt được chiến thắng thì Đảng quay lưng lại với những người đã hy sinh tất cả cho Đảng như lời Marx nói “quay lưng lại nỗi thống khổ của đồng loại để chăm sóc bộ lông của mình.”
Rồi số phận những người khiếu kiện bị ném trả lại vào vòng tay của bọn đã cướp ruộng đất của họ sẽ ra sao? Chính quyền trung ương thừa hiểu rằng bọn cướp đất ở địa phương không đời nào nhả miếng ăn đã nuốt sâu vào bụng. Người khiếu kiện sẽ không lấy lại được ruộng đất mà nay mai, có thể là một tháng, một hay vài năm... sẽ ăn đòn thù khi mọi người quên đi cảnh đàn áp đêm 18 tháng 7.
Đảng dẹp được người khiếu kiện nhưng không dẹp được nỗi phẫn hận của người nông dân. Ngày 18 tháng 7 sẽ rơi vào dĩ vãng nhưng nỗi oan khiên của người nông dân sẽ không bao giờ phai mờ như nỗi oan khiên trong cuộc đấu tố ruộng đất, trong chiến dịch đánh tư sản miền Nam.
Đảng Cộng Sản có nên giữ lại cái tên gọi nữa không khi đảng viên tranh nhau làm giầu bằng cách chiếm công vi tư ruộng đất của nông dân? Những người dân được nhân dân bầu lên đểâ làm đại diện cho họ khi ngồi ở Quốc Hội thì chỉ biết gật, khi dân đội sớ khiếu kiện, kêu oan thì lẩn trốn để mặc cho chính quyền đàn áp, như thế còn tư cách Đại biểu Quốc Hội nữa không?
Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết khi gặp gỡ một số Việt kiều ở California nói như một “người yêu nước” thực sự: “Tôi mong bà con của mình, hãy đoàn kết lại, cùng nhau xây dựng mẹ hiền VN, đất nước giầu mạnh, hùng cường.”
Còn ai tin được lòng yêu nước thương dân của ông Nguyễn Minh Triết nữa không?
Houston, 24-7-2007
LTS – Nhà báo Lê Duy Nhân là một bỉnh bút chính trị của Ngày Nay, hiện cư ngụ tại Houston. (Người Việt Online)
Báo Saigon Giải Phóng, cơ quan ngôn luận chính thức của thành ủy Saigon, trong số phát hành ngày 19 tháng 7 đã gian dối một cách đáng khinh bỉ khi đưa tin về vụ đàn áp nông dân đêm 18 tháng 7 như sau: “Toàn bộ 500 người dân của 20 tỉnh, thành phía Nam tập trung khiếu kiện tại Văn Phòng 2 Quốc Hội từ ngày 22 tháng 6 đã được lãnh đạo các địa phương đưa về quê trong trật tự và an toàn tối 18-7”.
Thực tế hoàn toàn trái ngược. Theo tin của các đài phát thanh BBC và RFA thì những người có mặt tại hiện trường trong đêm đàn áp cho biết “Họ huy động lực lượng các tỉnh, thành có dân khiếu kiện lên đây để thúc bách dân về. Thành phố này thì huy động đến cả ngàn cảnh sát, công an trang bị súng ống, roi điện, dùi cui, mũ chống khói. Xe cứu thương có tám chiếc, xe chở dân trên dưới 100 chiếc, đủ loại, xe chở khách, xe chở tù nhân, có cả xe dùng để chở xúc vật... Ai không chịu lên xe thì bị ném lên xe như ném súc vật. Nhiều người bị đánh đến mang thương tích.”
Tại sao lại phải dùng vũ lực đối với người đi khiếu kiện? Họ tập trung khiếu kiện chứ có biểu tình “bất đồng chính kiến đâu”. Chưa có quốc gia nào người dân không được phép khiếu kiện vì bị đối xử bất công.
Đảng CSVN đứng về phía nào? Phía người dân bị mất ruộng đất? Hay phía bọn cướp ruộng đất? Nếu đảng CSVN là đảng “của dân, vì dân và do dân” như vẫn vỗ ngực tuyên xưng thì phải đòi lại ruộng đất cho dân. Còn nếu dùng bạo lực để xua đuổi dân thì đảng là đảng của bọn thổ phỉ ruộng đất.
Hành động đàn áp người khiếu kiện đã làm thế giới bất bình. Người dân đi ủy lạo, tiếp tế cho người khiếu kiện thì bị chụp mũ là sách động quần chúng. Ai đứng về phía người khiếu kiện thì bị quy kết là “những đối tượng cầm đầu, xúi giục, có liên quan tới các tổ chức phản động ở nước ngoài” (Lời một thứ trưởng Bộ Công An).
Ông Trương Vĩnh Trọng, phó Thủ tướng giải quyết nỗi oan ức của nông dân giống như một kẻ bàng quan, trút hết trách nhiệm cho các địa phương mà quên rằng nếu chính quyền địa phương chịu giải quyết thì người khiếu kiện đâu phải bỏ công ăn việc làm, chịu cảnh màn trời chiếu đất ở vỉa hè thành phố hàng tháng trời chờ “đèn trời” soi xét làm gì.
Tổ chức Human Rights Watch đã lên tiếng: “Chính phủ VN nói nhiều lần rằng họ cam kết cải cách tăng cường nhà nước pháp quyền thế nhưng họ lại ngăn cấm công dân biểu tình ôn hòa để phản đối việc họ bị các quan chức địa phương lạm dụng.”
Bà Sophie Richardson, Phó Giám Đốc Vụ Châu Á của Human Rights Watch nói rằng “Việt Nam phải tôn trọng quyền của những người phản đối, đó là quyền tụ tập ôn hòa và nói lên những bất công mà họ phải chịu.”
Khi kháng chiến chống Pháp và tiến hành cuộc chiến tranh xâm chiếm miền Nam, đảng CSVN theo sách lược của Trung Quốc là lấy nông dân bao vây thành thị, nghĩa là họ dựa vào sức người, sức của của nông dân để nuôi dưỡng chiến tranh. Nhưng khi đoạt được chiến thắng thì Đảng quay lưng lại với những người đã hy sinh tất cả cho Đảng như lời Marx nói “quay lưng lại nỗi thống khổ của đồng loại để chăm sóc bộ lông của mình.”
Rồi số phận những người khiếu kiện bị ném trả lại vào vòng tay của bọn đã cướp ruộng đất của họ sẽ ra sao? Chính quyền trung ương thừa hiểu rằng bọn cướp đất ở địa phương không đời nào nhả miếng ăn đã nuốt sâu vào bụng. Người khiếu kiện sẽ không lấy lại được ruộng đất mà nay mai, có thể là một tháng, một hay vài năm... sẽ ăn đòn thù khi mọi người quên đi cảnh đàn áp đêm 18 tháng 7.
Đảng dẹp được người khiếu kiện nhưng không dẹp được nỗi phẫn hận của người nông dân. Ngày 18 tháng 7 sẽ rơi vào dĩ vãng nhưng nỗi oan khiên của người nông dân sẽ không bao giờ phai mờ như nỗi oan khiên trong cuộc đấu tố ruộng đất, trong chiến dịch đánh tư sản miền Nam.
Đảng Cộng Sản có nên giữ lại cái tên gọi nữa không khi đảng viên tranh nhau làm giầu bằng cách chiếm công vi tư ruộng đất của nông dân? Những người dân được nhân dân bầu lên đểâ làm đại diện cho họ khi ngồi ở Quốc Hội thì chỉ biết gật, khi dân đội sớ khiếu kiện, kêu oan thì lẩn trốn để mặc cho chính quyền đàn áp, như thế còn tư cách Đại biểu Quốc Hội nữa không?
Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết khi gặp gỡ một số Việt kiều ở California nói như một “người yêu nước” thực sự: “Tôi mong bà con của mình, hãy đoàn kết lại, cùng nhau xây dựng mẹ hiền VN, đất nước giầu mạnh, hùng cường.”
Còn ai tin được lòng yêu nước thương dân của ông Nguyễn Minh Triết nữa không?
Houston, 24-7-2007
LTS – Nhà báo Lê Duy Nhân là một bỉnh bút chính trị của Ngày Nay, hiện cư ngụ tại Houston. (Người Việt Online)
2 nhận xét:
LÊ DUY NHÂN tên thật hay tên đểu đấy??? viết thế này mà cũng gọi là Nhà Báo à?
supreme hoodie
golden gooses
nike air max 270
nfl store
air max 270
adidas zx flux
zx flux
nike air max 270
fila
nike foamposite
Đăng nhận xét