“… cán bộ Tư tưởng và Tuyên giáo sử dụng đủ loại ngôn ngữ “thù nghịch” viết bài chống lại những người cổ võ cho nhân quyền ở trong nước…”
Sau các đợt đàn áp những người đấu tranh đòi dân chủ, tự do và đòi đất, đòi nhà, đòi lương bổng công bằng từ đầu năm đến giờ, đảng Cộng sản Việt Nam đã ra lệnh cho cán bộ Tư tưởng và Tuyên giáo sử dụng đủ loại ngôn ngữ “thù nghịch” viết bài chống lại những người cổ võ cho nhân quyền ở trong nước.
Thái độ “hằn học” nhất phát ra từ cửa miệng Trần Duy Hương trên Tạp chí Cộng sản (131-2007): “Một số phần tử ở trong nước và tổ chức phản động nước ngoài đang lợi dụng chiêu bài "dân chủ", "nhân quyền" để chống phá Đảng, Nhà nước và chế độ ta. Chiêu bài đó được một số thế lực thù địch ở nước ngoài phụ hoạ. Đây là việc làm sai trái cần đấu tranh, phê phán và vạch mặt kịp thời để mọi người thấy được bản chất xấu xa, bộ mặt thật của họ, nhằm góp phần bảo vệ Đảng, Nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta.
Gần đây, một số người đã nhen nhóm tổ chức ra những cái gọi là "Đảng Dân chủ nhân dân", "Đảng Thăng tiến", Tổ chức 8406, Hội kêu oan, Hội nối vòng tay lớn..., ra Tuyên ngôn tự do, dân chủ cho Việt Nam, v.v và v.v..
Vậy họ là ai? Đó là một số người có quan điểm chính trị cơ hội một cách rõ ràng, hệ thống, có tham vọng chính trị lớn, trong đó có cả những kẻ đội lốt tôn giáo; một số người bất mãn, dao động về chính trị; một số người có nhận thức mơ hồ, không phân biệt được phải trái, đúng sai, bị kích động, lôi kéo, ngày càng lún sâu vào con đường lầm lạc.”
Thứ nhất, “dân chủ” và “nhân quyền” không phải là một “chiêu bài” mà là “quyền” của người dân. Khi người dân phải đấu tranh để đòi lại là khi Nhà nước đã cướp mất các quyền ấy của họ.
Thứ nhì, “bản chất xấu xa” của Nhà nước, khi không tôn trọng quyền của dân, cũng cần phải bị “vạch mặt kịp thời” để thấy “bộ mặt thật” của chế độ và để “góp phần bảo vệ” quyền lợi của dân.
Thứ ba, Đảng và nhà nước Việt Nam là lớp người đã có “nhận thức mơ hồ” về dân chủ và nhân quyền nên đã “đảng hoá” cả quyền làm chủ đất nước của nhân dân để lập ra hệ thống cầm quyền không phải “của dân, do dân và vì dân” mà là “của đảng, do đảng và vì đảng”.
Thứ tư, Cuộc bầu cử Quốc hội (20/5/2007) và sự thành hình Chính phủ khóa XII (25/7/2007) duy trì Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch Nước và Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng cũng chỉ làm theo lệnh đảng. Nhân dân không có quyền gì trong việc chọn người lãnh đạo đất nước. Trong khi Quốc hội lại chỉ có 10 phần trăm trong số 493 Đại biểu không phải là đảng viên nên cơ chế “đảng cử dân bầu” đã biến thành tổ chức “bù nhìn” để hợp pháp hóa các quyết định của đảng.
Ngay cả sáng kiến, lần đầu tiên trong lịch sử đảng CSVN, để cho dân được quyền “tự ứng cử” vào Quốc hội XII đã biến thành trò hề khi chỉ có một trong số 30 người được đảng cho phép “tự ứng cử” đắc cử vào Quốc hội.
Vì vậy mà từ hơn 50 năm qua người dân hai miền Nam-Bắc cứ phải nhắm mắt mà sống với môi trường gỉa tạo như thế nên dù phải ăn nhiều “bánh vẽ” dân chủ, tự do và bầu cử họ vẫn phải nói là bánh thật. Không nói bánh thật là vướng vào vòng lao lý như đã xẩy ra cho Linh mục Nguyễn Văn Lý, hai Luật sư trẻ Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân và nhiều người đấu tranh khác.
Ông Hương còn “soi mói” thêm trong bài viết: “Mục tiêu chủ yếu của họ (những người tranh đấu chống đảng) vẫn là những hoạt động nhằm phủ định chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh; tấn công vào Cương lĩnh, đường lối đổi mới trong xây dựng chủ nghĩa xã hội của Đảng ta. Họ tìm mọi cách bóp méo, xuyên tạc đường lối, chủ trương của Đảng và chính sách, pháp luật của Nhà nước ta; bôi nhọ quá khứ cách mạng, xuyên tạc lịch sử, hòng chia rẽ nội bộ Đảng, chia rẽ Đảng với Nhà nước; cô lập, "phi chính trị hóa" lực lượng vũ trang; kích động một số trí thức, văn nghệ sĩ, sinh viên, học sinh nhẹ dạ cả tin; kích động một số người từng tham gia hoạt động cách mạng trước đây có tâm trạng bất mãn; chia rẽ tôn giáo, dân tộc, chia rẽ miền Bắc với miền Nam... hòng phá vỡ khối đại đoàn kết toàn dân tộc. Mục đích cơ bản của họ là làm suy yếu Đảng, tiến tới xóa bỏ sự lãnh đạo của Đảng đối với xã hội; thực hiện đa nguyên, đa đảng, lập các đảng phái phản động nhằm đưa đất nước đi theo con đường khác.”
Tại sao hàng ngũ đấu tranh chống đảng CSVN lại đòi xóa đi Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh ? Vì Chủ nghĩa này đã bị các dân tộc tiến bộ trên thế giới, kể cả nước Nga, loại bỏ do những sai lầm, tội ác và hậu quả nghiêm trọng của nó gây ra cho nhân loại từ sau Cuộc Cách mạng tháng 10 ở Nga năm 1917.
Ước lượng có trên 100 triệu mạng sống con người trên Thế giới đã bị các chế độ Cộng sản tiêu diệt trong Thế kỷ 20, trong đó ước tính không dưới 3 triệu người Việt Nam đã chết vì những sai lầm của Chính quyền Cộng sản của Hồ Chí Minh gây ra.
Nhưng khi Trần Duy Hương lên án các cuộc đấu tranh chống đảng, đòi dân chủ, nhân quyền có âm mưu “phá vỡ khối đại đoàn kết toàn dân tộc” là Hương đã vu khống những người yêu chuộng tự do, dân chủ và nhân quyền. Hương quên rằng, sau 32 năm chiếm được miền Nam, thống nhất đất nước, đảng CSVN vẫn chưa đoàn kết được lòng người hai miền Nam - Bắc. Ngay trong nội bộ đảng và quân đội CSVN vẫn còn tình trạng chia rẽ địa phương, vẫn còn có những kẻ Bắc nắm quyền “cai trị người miền Nam”.
Việc đảng CSVN, do phe cánh lãnh đạo bảo thủ giáo điều gốc hai miền Trung và Bắc quyết định khai tử không nhang khói hai tổ chức tay sai Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam và Chính phủ “bù nhìn” Cách mạng Lâm thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam năm 1976 và sau này đến lượt “Câu Lạc bộ những người Kháng chiến” đã gây bất mãn cho hàng ngũ “những người Nam bộ” vẫn còn sờ sờ ra đấy.
Ngoài ra còn phải kể đến những lời thống trách và lên án đảng đã “phản bội cuộc cách mạng dân tộc”, phản bội xương máu những người đã hy sinh của Tướng Trần Độ, người tỉnh Thái Bình và của các ông Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn trong Nam v.v… từ sau 1975 chưa bị quên lãng.
Ngoài Trần Duy Hương, Tạp chí Cộng sản còn phổ biến bài viết nhằm bảo vệ quyền cai trị đất nước cho đảng của Nguyễn Duy Quý. Bài này cũng có luận điệu chống các lực lượng đòi đảng phải tôn trọng “dân chủ” và “nhân quyền”.
Ông Quý viết trong số báo 129 (2007): “Trong lúc nhân dân Việt Nam đang phấn khởi, tự hào với những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử của 20 năm đổi mới toàn diện đất nước, hăng hái thực hiện Nghị quyết Đại hội X của Đảng Cộng sản Việt Nam, thì các thế lực thù địch tiếp tục gia tăng các hoạt động chống phá cách mạng Việt Nam. Một trong những thủ đoạn của chúng là dùng chiêu bài "dân chủ, nhân quyền". Cái gọi là "dân chủ, nhân quyền" mà các thế lực thù địch thường rêu rao, đâu phải dân chủ, nhân quyền theo đúng nội hàm của khái niệm này. Đây là một mưu toan, một chiêu bài mà các lực lượng thù địch tuyên truyền, xuyên tạc, bôi nhọ Việt Nam trên trường quốc tế, gây rối, chia rẽ, tạo ra tình trạng mất đoàn kết trong nhân dân Việt Nam. Đặc biệt, con bài "dân chủ, nhân quyền" còn được họ sử dụng như một công cụ trong chính sách đối ngoại, thông qua đó lấy cớ để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam...”
“Một số nước phương Tây đã và đang dùng chiêu bài quyền con người để can thiệp vào công việc nội bộ của các nước khác. Họ tự cho mình có quyền "can thiệp nhân đạo" và quảng bá quan niệm "quyền con người không có biên giới", "nhân quyền cao hơn chủ quyền" để phủ nhận quyền của các dân tộc, nhất là quyền tự quyết định vận mệnh hay tự lựa chọn con đường phát triển của các dân tộc.”
Nhưng tại sao đảng CSVN lại sợ dân chủ và nhân quyền đến thế ? Phải chăng vì quyền con người chưa từng được đảng Cộng sản tôn trọng ở Việt Nam nên mỗi khi có những đòi hỏi tự do, dân chủ và nhân quyền cho nhân dân Việt Nam, nhất là từ các Tổ chức nhân quyền, nhân đạo và của các Chính phủ nước ngoài đã làm cho đảng nhức nhối, lo lắng cuống lên như đỉa phải vôi.
Nhưng khi Nguyễn Duy Quý bạo ngôn cho rằng đòi dân chủ, nhân quyền đến từ các nước bên ngoài Việt Nam là “một mưu toan, một chiêu bài mà các lực lượng thù địch tuyên truyền, xuyên tạc, bôi nhọ Việt Nam trên trường quốc tế, gây rối, chia rẽ, tạo ra tình trạng mất đoàn kết trong nhân dân Việt Nam” là hành động chạy tội, chủ tâm đổi trắng thay đen của đảng và nhà nước.
Ông Quý còn loạn ngôn khi lên án một số nước Tây phương muốn sử dụng con bài “dân chủ, nhân quyền" “để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam” là một nhận định có tính hỏang loạn vô bằng cớ cốt để chống chế, che giấu những khuất tất và sợ hãi của những kẻ sợ mất quyền cai trị đất nước.
Nhưng những người như Trần Duy Hương và Nguyễn Duy Quý có biết rằng những kẻ ăn vụng mà không biết chùi mép thì cái đuôi sẽ lòi ra ?
Phạm Trần
16/08/2007
Sau các đợt đàn áp những người đấu tranh đòi dân chủ, tự do và đòi đất, đòi nhà, đòi lương bổng công bằng từ đầu năm đến giờ, đảng Cộng sản Việt Nam đã ra lệnh cho cán bộ Tư tưởng và Tuyên giáo sử dụng đủ loại ngôn ngữ “thù nghịch” viết bài chống lại những người cổ võ cho nhân quyền ở trong nước.
Thái độ “hằn học” nhất phát ra từ cửa miệng Trần Duy Hương trên Tạp chí Cộng sản (131-2007): “Một số phần tử ở trong nước và tổ chức phản động nước ngoài đang lợi dụng chiêu bài "dân chủ", "nhân quyền" để chống phá Đảng, Nhà nước và chế độ ta. Chiêu bài đó được một số thế lực thù địch ở nước ngoài phụ hoạ. Đây là việc làm sai trái cần đấu tranh, phê phán và vạch mặt kịp thời để mọi người thấy được bản chất xấu xa, bộ mặt thật của họ, nhằm góp phần bảo vệ Đảng, Nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta.
Gần đây, một số người đã nhen nhóm tổ chức ra những cái gọi là "Đảng Dân chủ nhân dân", "Đảng Thăng tiến", Tổ chức 8406, Hội kêu oan, Hội nối vòng tay lớn..., ra Tuyên ngôn tự do, dân chủ cho Việt Nam, v.v và v.v..
Vậy họ là ai? Đó là một số người có quan điểm chính trị cơ hội một cách rõ ràng, hệ thống, có tham vọng chính trị lớn, trong đó có cả những kẻ đội lốt tôn giáo; một số người bất mãn, dao động về chính trị; một số người có nhận thức mơ hồ, không phân biệt được phải trái, đúng sai, bị kích động, lôi kéo, ngày càng lún sâu vào con đường lầm lạc.”
Thứ nhất, “dân chủ” và “nhân quyền” không phải là một “chiêu bài” mà là “quyền” của người dân. Khi người dân phải đấu tranh để đòi lại là khi Nhà nước đã cướp mất các quyền ấy của họ.
Thứ nhì, “bản chất xấu xa” của Nhà nước, khi không tôn trọng quyền của dân, cũng cần phải bị “vạch mặt kịp thời” để thấy “bộ mặt thật” của chế độ và để “góp phần bảo vệ” quyền lợi của dân.
Thứ ba, Đảng và nhà nước Việt Nam là lớp người đã có “nhận thức mơ hồ” về dân chủ và nhân quyền nên đã “đảng hoá” cả quyền làm chủ đất nước của nhân dân để lập ra hệ thống cầm quyền không phải “của dân, do dân và vì dân” mà là “của đảng, do đảng và vì đảng”.
Thứ tư, Cuộc bầu cử Quốc hội (20/5/2007) và sự thành hình Chính phủ khóa XII (25/7/2007) duy trì Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch Nước và Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng cũng chỉ làm theo lệnh đảng. Nhân dân không có quyền gì trong việc chọn người lãnh đạo đất nước. Trong khi Quốc hội lại chỉ có 10 phần trăm trong số 493 Đại biểu không phải là đảng viên nên cơ chế “đảng cử dân bầu” đã biến thành tổ chức “bù nhìn” để hợp pháp hóa các quyết định của đảng.
Ngay cả sáng kiến, lần đầu tiên trong lịch sử đảng CSVN, để cho dân được quyền “tự ứng cử” vào Quốc hội XII đã biến thành trò hề khi chỉ có một trong số 30 người được đảng cho phép “tự ứng cử” đắc cử vào Quốc hội.
Vì vậy mà từ hơn 50 năm qua người dân hai miền Nam-Bắc cứ phải nhắm mắt mà sống với môi trường gỉa tạo như thế nên dù phải ăn nhiều “bánh vẽ” dân chủ, tự do và bầu cử họ vẫn phải nói là bánh thật. Không nói bánh thật là vướng vào vòng lao lý như đã xẩy ra cho Linh mục Nguyễn Văn Lý, hai Luật sư trẻ Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân và nhiều người đấu tranh khác.
Ông Hương còn “soi mói” thêm trong bài viết: “Mục tiêu chủ yếu của họ (những người tranh đấu chống đảng) vẫn là những hoạt động nhằm phủ định chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh; tấn công vào Cương lĩnh, đường lối đổi mới trong xây dựng chủ nghĩa xã hội của Đảng ta. Họ tìm mọi cách bóp méo, xuyên tạc đường lối, chủ trương của Đảng và chính sách, pháp luật của Nhà nước ta; bôi nhọ quá khứ cách mạng, xuyên tạc lịch sử, hòng chia rẽ nội bộ Đảng, chia rẽ Đảng với Nhà nước; cô lập, "phi chính trị hóa" lực lượng vũ trang; kích động một số trí thức, văn nghệ sĩ, sinh viên, học sinh nhẹ dạ cả tin; kích động một số người từng tham gia hoạt động cách mạng trước đây có tâm trạng bất mãn; chia rẽ tôn giáo, dân tộc, chia rẽ miền Bắc với miền Nam... hòng phá vỡ khối đại đoàn kết toàn dân tộc. Mục đích cơ bản của họ là làm suy yếu Đảng, tiến tới xóa bỏ sự lãnh đạo của Đảng đối với xã hội; thực hiện đa nguyên, đa đảng, lập các đảng phái phản động nhằm đưa đất nước đi theo con đường khác.”
Tại sao hàng ngũ đấu tranh chống đảng CSVN lại đòi xóa đi Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh ? Vì Chủ nghĩa này đã bị các dân tộc tiến bộ trên thế giới, kể cả nước Nga, loại bỏ do những sai lầm, tội ác và hậu quả nghiêm trọng của nó gây ra cho nhân loại từ sau Cuộc Cách mạng tháng 10 ở Nga năm 1917.
Ước lượng có trên 100 triệu mạng sống con người trên Thế giới đã bị các chế độ Cộng sản tiêu diệt trong Thế kỷ 20, trong đó ước tính không dưới 3 triệu người Việt Nam đã chết vì những sai lầm của Chính quyền Cộng sản của Hồ Chí Minh gây ra.
Nhưng khi Trần Duy Hương lên án các cuộc đấu tranh chống đảng, đòi dân chủ, nhân quyền có âm mưu “phá vỡ khối đại đoàn kết toàn dân tộc” là Hương đã vu khống những người yêu chuộng tự do, dân chủ và nhân quyền. Hương quên rằng, sau 32 năm chiếm được miền Nam, thống nhất đất nước, đảng CSVN vẫn chưa đoàn kết được lòng người hai miền Nam - Bắc. Ngay trong nội bộ đảng và quân đội CSVN vẫn còn tình trạng chia rẽ địa phương, vẫn còn có những kẻ Bắc nắm quyền “cai trị người miền Nam”.
Việc đảng CSVN, do phe cánh lãnh đạo bảo thủ giáo điều gốc hai miền Trung và Bắc quyết định khai tử không nhang khói hai tổ chức tay sai Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam và Chính phủ “bù nhìn” Cách mạng Lâm thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam năm 1976 và sau này đến lượt “Câu Lạc bộ những người Kháng chiến” đã gây bất mãn cho hàng ngũ “những người Nam bộ” vẫn còn sờ sờ ra đấy.
Ngoài ra còn phải kể đến những lời thống trách và lên án đảng đã “phản bội cuộc cách mạng dân tộc”, phản bội xương máu những người đã hy sinh của Tướng Trần Độ, người tỉnh Thái Bình và của các ông Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn trong Nam v.v… từ sau 1975 chưa bị quên lãng.
Ngoài Trần Duy Hương, Tạp chí Cộng sản còn phổ biến bài viết nhằm bảo vệ quyền cai trị đất nước cho đảng của Nguyễn Duy Quý. Bài này cũng có luận điệu chống các lực lượng đòi đảng phải tôn trọng “dân chủ” và “nhân quyền”.
Ông Quý viết trong số báo 129 (2007): “Trong lúc nhân dân Việt Nam đang phấn khởi, tự hào với những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử của 20 năm đổi mới toàn diện đất nước, hăng hái thực hiện Nghị quyết Đại hội X của Đảng Cộng sản Việt Nam, thì các thế lực thù địch tiếp tục gia tăng các hoạt động chống phá cách mạng Việt Nam. Một trong những thủ đoạn của chúng là dùng chiêu bài "dân chủ, nhân quyền". Cái gọi là "dân chủ, nhân quyền" mà các thế lực thù địch thường rêu rao, đâu phải dân chủ, nhân quyền theo đúng nội hàm của khái niệm này. Đây là một mưu toan, một chiêu bài mà các lực lượng thù địch tuyên truyền, xuyên tạc, bôi nhọ Việt Nam trên trường quốc tế, gây rối, chia rẽ, tạo ra tình trạng mất đoàn kết trong nhân dân Việt Nam. Đặc biệt, con bài "dân chủ, nhân quyền" còn được họ sử dụng như một công cụ trong chính sách đối ngoại, thông qua đó lấy cớ để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam...”
“Một số nước phương Tây đã và đang dùng chiêu bài quyền con người để can thiệp vào công việc nội bộ của các nước khác. Họ tự cho mình có quyền "can thiệp nhân đạo" và quảng bá quan niệm "quyền con người không có biên giới", "nhân quyền cao hơn chủ quyền" để phủ nhận quyền của các dân tộc, nhất là quyền tự quyết định vận mệnh hay tự lựa chọn con đường phát triển của các dân tộc.”
Nhưng tại sao đảng CSVN lại sợ dân chủ và nhân quyền đến thế ? Phải chăng vì quyền con người chưa từng được đảng Cộng sản tôn trọng ở Việt Nam nên mỗi khi có những đòi hỏi tự do, dân chủ và nhân quyền cho nhân dân Việt Nam, nhất là từ các Tổ chức nhân quyền, nhân đạo và của các Chính phủ nước ngoài đã làm cho đảng nhức nhối, lo lắng cuống lên như đỉa phải vôi.
Nhưng khi Nguyễn Duy Quý bạo ngôn cho rằng đòi dân chủ, nhân quyền đến từ các nước bên ngoài Việt Nam là “một mưu toan, một chiêu bài mà các lực lượng thù địch tuyên truyền, xuyên tạc, bôi nhọ Việt Nam trên trường quốc tế, gây rối, chia rẽ, tạo ra tình trạng mất đoàn kết trong nhân dân Việt Nam” là hành động chạy tội, chủ tâm đổi trắng thay đen của đảng và nhà nước.
Ông Quý còn loạn ngôn khi lên án một số nước Tây phương muốn sử dụng con bài “dân chủ, nhân quyền" “để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam” là một nhận định có tính hỏang loạn vô bằng cớ cốt để chống chế, che giấu những khuất tất và sợ hãi của những kẻ sợ mất quyền cai trị đất nước.
Nhưng những người như Trần Duy Hương và Nguyễn Duy Quý có biết rằng những kẻ ăn vụng mà không biết chùi mép thì cái đuôi sẽ lòi ra ?
Phạm Trần
16/08/2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét