Ngô Nhân Dụng
Nếu mặc chiếc áo chật chội quá, quý ông quý bà phải làm gì? Cởi áo ra. Ai cũng nghĩ như vậy.
Chưa chắc. Nếu quý vị đang bị giam cầm, được nhà tù phát cho cái áo, mặc chật quá mà cởi ra sẽ bị tố cáo ngay là “phá hoại tài sản xã hội chủ nghĩa” đấy! Coi chừng, còn bị kết tội là “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân” thì hết thuốc chữa.
Cho nên chúng ta rất thông cảm với tất cả các nhà báo ở Việt Nam hiện nay. Họ được phát những chiếc áo chật chội quá, mà không cách nào chui ra ngoài được.
Hình ảnh “chiếc áo chật chội” là do ông Võ Văn Kiệt đưa ra. Trong một buổi sinh hoạt với Ðoàn Thanh Niên Cộng Sản ở Sài Gòn, là “cơ quan chủ quản” tức là chủ nhân đứng tên chịu trách nhiệm về tờ báo, ông cựu thủ tướng nói rằng báo Tuổi Trẻ, “không còn mặc được cái áo của thành đoàn” nữa.
Nhưng đố ai thay đổi được cái áo cho báo Tuổi Trẻ, hay bất cứ tờ báo nào ở Việt Nam! Chính sách của đảng cộng sản trước sau như một vẫn là kiểm soát tất cả các cơ quan truyền thông. Không những kiểm soát để tránh những việc “đi ngược chiều, đi lăng quăng không đúng định hướng” mà đảng cộng sản còn muốn bắt tất cả các tờ báo cùng ca một bài theo bài bản được đảng “chỉ đạo” theo từng giai đoạn.
Một thí dụ mới nhất là chiến dịch đả kích Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ mới được đảng tung ra trong một tuần qua. Mở đầu là một bài xã luận trên nhật báo Nhân Dân, cơ quan chính thức của đảng, vu cho hòa thượng là “theo đuổi mục đích chính trị,” và “không còn là nhà tu hành nữa.” Các tờ báo Tiền Phong, Thanh Niên, cho đến mạng lưới VietnamNet, vân vân, nhận được phát súng lệnh, liên tiếp viết các bài đả kích Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ! Họ đặc biệt nhắc tới việc hòa thượng đã đến thăm các đồng bào “dân oan khiếu kiện” ở Sài Gòn, việc Thượng Tòa Thích Không Tánh ra tận Hà Nội an ủy các dân oan đang biểu tình. Họ nhấn mạnh đến việc quý ngài tặng tiền cho những người đang từ các làng xóm xa xôi về thành phố “khiếu oan.” Họ loan tin thêm là công an của chế độ đã “triển khai kế hoạch ngăn chặn bọn xấu kích động dân chúng biểu tình;” khen ngợi công an đã “làm rõ âm mưu, ý đồ của các tổ chức chống chính quyền.” Các tờ báo không quên móc thêm “bọn phản động lưu vong ở nước ngoài” cấu kết với “các phần tử phản động” trong nước trong công việc “xúi giục” này.
Không cần ai nhắc nhở, dư luận người Việt khắp nơi tự hỏi tại sao các cuộc biểu tình đòi bồi thường đất đai đã diễn ra cả chục năm nay rồi, mà nhà nước không biết ai “xúi giục,” đến bây giờ lại đi tóm lấy mấy ông thầy tu mà đổ tội! Những nhà sư yếu ớt đó làm được những việc tầy trời vì bao nhiêu năm qua họ đã bịt mắt được hết quý vị công an chìm nổi hay sao?
Thắc mắc thứ hai là tại sao trước đây 600 tờ báo ở trong nước không báo nào loan tin về những vụ nông dân biểu tình hết? Bây giờ bỗng nhiên các báo lại đồng loạt loan tin thủ phạm khích động họ là những nhà sư!
Các báo của đảng chỉ trích hành động của thầy Quảng Ðộ “có mục đích chính trị.” Thế thì những vị hòa thượng, thượng tọa được đảng lôi vô bắt ngồi trong Mặt Trận Tổ Quốc, trong Quốc Hội, họ ngồi trong đó là làm chính trị cả, sao người này được làm chính trị mà người khác lại không?
Chiến dịch các tờ báo đồng khởi tấn công Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ cho thấy đảng cộng sản vẫn coi các nhà báo là tay sai, bảo đâu đánh đó. Những điều viết ra trên báo không phải chủ ý của người làm báo, chắc đồng bào ai cũng hiểu. Ngược lại, các nhà báo ngay khi được lệnh viết những lời đả kích Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ, họ cũng cố ý để lộ cho độc giả thấy là họ bị bắt buộc phải viết, để cho đồng bào thông cảm.
Có tờ báo đã nhân dịp phải viết bài đả kích đã ghi lại tiểu sử của thầy Quảng Ðộ, ngấm ngầm cho thấy chế độ cộng sản độc tài đã áp bức ông “tu sỹ cá biệt” này ra sao. Ðộc giả được biết thầy Quảng Ðộ sinh năm 1927 tại Thái Bình, xuất gia từ nhỏ, tu ở chùa Quán Sứ, đã đi tu tập Phật pháp ở Ấn Ðộ, Sri Lanka, đã giữ những chức vụ gì trong Giáo Hội Phật Giáo, vân vân. Bài báo lại lần lượt tường thuật những hành động trấn áp đối với thầy từ năm 1977, nhắc tới cả những vụ tăng ni tự thiêu mà phần lớn độc giả trẻ không hề biết. Sau đó thầy Quảng Ðộ bị trục xuất không cho sống ở Sài Gòn (nguyên văn: ra quyết định cấm y cư trú trên địa bàn). Rồi “UBND tỉnh Thái Bình ra quyết định buộc Thích Quảng Ðộ ở chùa Ðông Xoài, tỉnh Thái Bình.” Ðọc tới đây người ta tự hỏi không hiểu làm sao chính quyền một tỉnh lại có cái quyền “buộc” một người dân phải sống trong tỉnh mình mà không có án tòa! Nếu bây giờ chính quyền tỉnh Lạng Sơn ra quyết định buộc ông Võ Văn Kiệt ra sống ở đó, có nghe được không? Chỉ trong một chế độ độc tài khủng long mới có những hành động như thế!
Bài báo đả thầy Quảng Ðộ còn cố ý nêu ra một chi tiết thật lố bịch là một vị lãnh đạo Giáo Hội Phật Giáo của nhà nước giải thích rằng hiến chương của Giáo Hội ông ghi rõ, “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam là tổ chức duy nhất đại diện cho Phật Giáo Việt Nam.” Do đó, ông kết luận, “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất không còn tồn tại” nữa! Thế thì nếu có hiến chương của một tổ chức tư nào ghi mình là “đại diện duy nhất của trẻ em cả nước Việt Nam” thì tất cả những tổ chức thiếu nhi khác sẽ trở thành bất hợp pháp hết ráo hay sao? Ðó là luận điệu chỉ có các ông cộng sản mới nói được! Rõ ràng là nhà báo “chơi khăm” cả nhà nước lẫn nhà tu ngờ nghệch, cho nên họ mới đăng lại những lời tuyên bố ngớ ngẩn như vậy!
Nhưng vụ nhà báo “chơi khăm” nặng nhất là họ đăng mấy giới luật của nhà Phật trước khi kết tội thầy Quảng Ðộ. Người đọc nào cũng thấy là không phải ông thầy tu mà chỉ có chính quyền cộng sản mới phạm các giới luật đó. Các giới luật được nêu lên có những câu như “Con nguyện không nói điều sai sự thật, không nói những lời gây chia rẽ căm thù;” hoặc “Con nguyện tôn trọng sự khác biệt của kẻ khác và tự do nhận thức của họ.” Khi đọc tới những câu này thì ai đã sống ở nước Việt Nam trong nửa thế kỷ qua phải nhìn ra là chỉ có đảng cộng sản mới chuyên môn “nói những lời gây chia rẽ căm thù;” và đảng cộng sản thì không bao giờ biết “tôn trọng sự khác biệt của kẻ khác và tự do nhận thức của họ!” Ðúng là gậy ông đập lưng ông! Người đọc sẽ thấy là tất cả những điều nhà nước gán cho là “tội” của Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ chỉ là không đồng ý với các chính sách của đảng cộng sản mà thôi! Và nhà báo còn nhắc lời Phật dạy: “Kẻ tạo nhân dữ thì phải tội báo dữ!”
Tại sao các nhà báo phải viết những lời nói xiên nói xéo để chửi chế độ cộng sản như vậy? Giản dị, vì chính họ đang bị cột trong những cái áo chật chội không cởi ra được!
Cái áo nào cũng chật, như ông Võ Văn Kiệt mới nói với các đảng viên cộng sản ở Sài Gòn. Vì các tờ báo ở nước ta vừa bị thống thuộc dưới quyền ban tư tưởng, văn hóa của đảng, vừa bị Bộ Thông Tin nắm đầu, lại phải nằm trong các cơ quan chủ quản, không có chúng thì không ai được làm báo. Ông Võ Văn Kiệt nhận xét, “nhiều cơ quan chủ quản vốn dĩ là một tổ chức hành chánh... cơ quan khác là đoàn thể chính trị nhưng lại đang có khuynh hướng hành chánh hóa...” Báo chí thì có khuynh hướng “năng nổ, bám sát đời sống để cố gắng nói lên tiếng nói của quần chúng nhân dân...” Những cơ quan hành chánh đã “trở thành chiếc áo chật chội” cho nên chúng kìm hãm, bó chặt những “cơ thể đã trưởng thành!”
Ông Võ Văn Kiệt nói những lời trên trước khi có chiến dịch tấn công Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ. Nhưng vô tình ông Kiệt cũng phủ nhận các lời buộc tội của đảng và nhà nước cộng sản. Trước các đảng viên trong Ðoàn Thanh Niên Cộng Sản, ông Kiệt cũng nhắc tới các cuộc biểu tình của nông dân, ông nói, “Các cuộc đấu tranh của quần chúng nổi lên tự phát mà lẽ ra đoàn phải tìm hiểu thấu đáo nguyện vọng, thấy cái oan, sai, đặt vấn đề với nhà nước!”
Ông Kiệt xác nhận dân đi biểu tình là “nổi lên tự phát!” Thế thì chẳng cần “bọn phản động lưu vong ở nước ngoài” cấu kết với “các phần tử phản động” trong nước nào đi xúi giục khích động dân oan cả! Tất nhiên các tờ báo ở trong nước không tờ nào dám đăng lại những lời ông Kiệt minh oan cho mấy vị thầy tu!
Ví thử ông Võ Văn Kiệt nói xong những lời hùng hồn đó rồi ông tuyên bố chính ông sẽ đứng ra xuất bản một tờ báo thì hay biết mấy! Nhưng ông cũng đang chui đầu trong một cái áo khác còn chật chội gấp bội, là chế độ độc tài do chính ông đã góp sức dựng lên! Từ thời ông Stalin đến thời ông Pol Pot, có chế độ cộng sản nào cho báo chí được tự do đâu! Nó cho mặc áo, dù áo chật cũng còn phước; nó bắt ở trần rồi trói lại như cột heo cũng đành chịu chứ làm sao bây giờ! Cụ Nguyễn Du viết rất thấm thía: Dại rồi còn biết khôn làm sao đây! (@NguoiVietOnline)
Nếu mặc chiếc áo chật chội quá, quý ông quý bà phải làm gì? Cởi áo ra. Ai cũng nghĩ như vậy.
Chưa chắc. Nếu quý vị đang bị giam cầm, được nhà tù phát cho cái áo, mặc chật quá mà cởi ra sẽ bị tố cáo ngay là “phá hoại tài sản xã hội chủ nghĩa” đấy! Coi chừng, còn bị kết tội là “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân” thì hết thuốc chữa.
Cho nên chúng ta rất thông cảm với tất cả các nhà báo ở Việt Nam hiện nay. Họ được phát những chiếc áo chật chội quá, mà không cách nào chui ra ngoài được.
Hình ảnh “chiếc áo chật chội” là do ông Võ Văn Kiệt đưa ra. Trong một buổi sinh hoạt với Ðoàn Thanh Niên Cộng Sản ở Sài Gòn, là “cơ quan chủ quản” tức là chủ nhân đứng tên chịu trách nhiệm về tờ báo, ông cựu thủ tướng nói rằng báo Tuổi Trẻ, “không còn mặc được cái áo của thành đoàn” nữa.
Nhưng đố ai thay đổi được cái áo cho báo Tuổi Trẻ, hay bất cứ tờ báo nào ở Việt Nam! Chính sách của đảng cộng sản trước sau như một vẫn là kiểm soát tất cả các cơ quan truyền thông. Không những kiểm soát để tránh những việc “đi ngược chiều, đi lăng quăng không đúng định hướng” mà đảng cộng sản còn muốn bắt tất cả các tờ báo cùng ca một bài theo bài bản được đảng “chỉ đạo” theo từng giai đoạn.
Một thí dụ mới nhất là chiến dịch đả kích Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ mới được đảng tung ra trong một tuần qua. Mở đầu là một bài xã luận trên nhật báo Nhân Dân, cơ quan chính thức của đảng, vu cho hòa thượng là “theo đuổi mục đích chính trị,” và “không còn là nhà tu hành nữa.” Các tờ báo Tiền Phong, Thanh Niên, cho đến mạng lưới VietnamNet, vân vân, nhận được phát súng lệnh, liên tiếp viết các bài đả kích Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ! Họ đặc biệt nhắc tới việc hòa thượng đã đến thăm các đồng bào “dân oan khiếu kiện” ở Sài Gòn, việc Thượng Tòa Thích Không Tánh ra tận Hà Nội an ủy các dân oan đang biểu tình. Họ nhấn mạnh đến việc quý ngài tặng tiền cho những người đang từ các làng xóm xa xôi về thành phố “khiếu oan.” Họ loan tin thêm là công an của chế độ đã “triển khai kế hoạch ngăn chặn bọn xấu kích động dân chúng biểu tình;” khen ngợi công an đã “làm rõ âm mưu, ý đồ của các tổ chức chống chính quyền.” Các tờ báo không quên móc thêm “bọn phản động lưu vong ở nước ngoài” cấu kết với “các phần tử phản động” trong nước trong công việc “xúi giục” này.
Không cần ai nhắc nhở, dư luận người Việt khắp nơi tự hỏi tại sao các cuộc biểu tình đòi bồi thường đất đai đã diễn ra cả chục năm nay rồi, mà nhà nước không biết ai “xúi giục,” đến bây giờ lại đi tóm lấy mấy ông thầy tu mà đổ tội! Những nhà sư yếu ớt đó làm được những việc tầy trời vì bao nhiêu năm qua họ đã bịt mắt được hết quý vị công an chìm nổi hay sao?
Thắc mắc thứ hai là tại sao trước đây 600 tờ báo ở trong nước không báo nào loan tin về những vụ nông dân biểu tình hết? Bây giờ bỗng nhiên các báo lại đồng loạt loan tin thủ phạm khích động họ là những nhà sư!
Các báo của đảng chỉ trích hành động của thầy Quảng Ðộ “có mục đích chính trị.” Thế thì những vị hòa thượng, thượng tọa được đảng lôi vô bắt ngồi trong Mặt Trận Tổ Quốc, trong Quốc Hội, họ ngồi trong đó là làm chính trị cả, sao người này được làm chính trị mà người khác lại không?
Chiến dịch các tờ báo đồng khởi tấn công Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ cho thấy đảng cộng sản vẫn coi các nhà báo là tay sai, bảo đâu đánh đó. Những điều viết ra trên báo không phải chủ ý của người làm báo, chắc đồng bào ai cũng hiểu. Ngược lại, các nhà báo ngay khi được lệnh viết những lời đả kích Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ, họ cũng cố ý để lộ cho độc giả thấy là họ bị bắt buộc phải viết, để cho đồng bào thông cảm.
Có tờ báo đã nhân dịp phải viết bài đả kích đã ghi lại tiểu sử của thầy Quảng Ðộ, ngấm ngầm cho thấy chế độ cộng sản độc tài đã áp bức ông “tu sỹ cá biệt” này ra sao. Ðộc giả được biết thầy Quảng Ðộ sinh năm 1927 tại Thái Bình, xuất gia từ nhỏ, tu ở chùa Quán Sứ, đã đi tu tập Phật pháp ở Ấn Ðộ, Sri Lanka, đã giữ những chức vụ gì trong Giáo Hội Phật Giáo, vân vân. Bài báo lại lần lượt tường thuật những hành động trấn áp đối với thầy từ năm 1977, nhắc tới cả những vụ tăng ni tự thiêu mà phần lớn độc giả trẻ không hề biết. Sau đó thầy Quảng Ðộ bị trục xuất không cho sống ở Sài Gòn (nguyên văn: ra quyết định cấm y cư trú trên địa bàn). Rồi “UBND tỉnh Thái Bình ra quyết định buộc Thích Quảng Ðộ ở chùa Ðông Xoài, tỉnh Thái Bình.” Ðọc tới đây người ta tự hỏi không hiểu làm sao chính quyền một tỉnh lại có cái quyền “buộc” một người dân phải sống trong tỉnh mình mà không có án tòa! Nếu bây giờ chính quyền tỉnh Lạng Sơn ra quyết định buộc ông Võ Văn Kiệt ra sống ở đó, có nghe được không? Chỉ trong một chế độ độc tài khủng long mới có những hành động như thế!
Bài báo đả thầy Quảng Ðộ còn cố ý nêu ra một chi tiết thật lố bịch là một vị lãnh đạo Giáo Hội Phật Giáo của nhà nước giải thích rằng hiến chương của Giáo Hội ông ghi rõ, “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam là tổ chức duy nhất đại diện cho Phật Giáo Việt Nam.” Do đó, ông kết luận, “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất không còn tồn tại” nữa! Thế thì nếu có hiến chương của một tổ chức tư nào ghi mình là “đại diện duy nhất của trẻ em cả nước Việt Nam” thì tất cả những tổ chức thiếu nhi khác sẽ trở thành bất hợp pháp hết ráo hay sao? Ðó là luận điệu chỉ có các ông cộng sản mới nói được! Rõ ràng là nhà báo “chơi khăm” cả nhà nước lẫn nhà tu ngờ nghệch, cho nên họ mới đăng lại những lời tuyên bố ngớ ngẩn như vậy!
Nhưng vụ nhà báo “chơi khăm” nặng nhất là họ đăng mấy giới luật của nhà Phật trước khi kết tội thầy Quảng Ðộ. Người đọc nào cũng thấy là không phải ông thầy tu mà chỉ có chính quyền cộng sản mới phạm các giới luật đó. Các giới luật được nêu lên có những câu như “Con nguyện không nói điều sai sự thật, không nói những lời gây chia rẽ căm thù;” hoặc “Con nguyện tôn trọng sự khác biệt của kẻ khác và tự do nhận thức của họ.” Khi đọc tới những câu này thì ai đã sống ở nước Việt Nam trong nửa thế kỷ qua phải nhìn ra là chỉ có đảng cộng sản mới chuyên môn “nói những lời gây chia rẽ căm thù;” và đảng cộng sản thì không bao giờ biết “tôn trọng sự khác biệt của kẻ khác và tự do nhận thức của họ!” Ðúng là gậy ông đập lưng ông! Người đọc sẽ thấy là tất cả những điều nhà nước gán cho là “tội” của Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ chỉ là không đồng ý với các chính sách của đảng cộng sản mà thôi! Và nhà báo còn nhắc lời Phật dạy: “Kẻ tạo nhân dữ thì phải tội báo dữ!”
Tại sao các nhà báo phải viết những lời nói xiên nói xéo để chửi chế độ cộng sản như vậy? Giản dị, vì chính họ đang bị cột trong những cái áo chật chội không cởi ra được!
Cái áo nào cũng chật, như ông Võ Văn Kiệt mới nói với các đảng viên cộng sản ở Sài Gòn. Vì các tờ báo ở nước ta vừa bị thống thuộc dưới quyền ban tư tưởng, văn hóa của đảng, vừa bị Bộ Thông Tin nắm đầu, lại phải nằm trong các cơ quan chủ quản, không có chúng thì không ai được làm báo. Ông Võ Văn Kiệt nhận xét, “nhiều cơ quan chủ quản vốn dĩ là một tổ chức hành chánh... cơ quan khác là đoàn thể chính trị nhưng lại đang có khuynh hướng hành chánh hóa...” Báo chí thì có khuynh hướng “năng nổ, bám sát đời sống để cố gắng nói lên tiếng nói của quần chúng nhân dân...” Những cơ quan hành chánh đã “trở thành chiếc áo chật chội” cho nên chúng kìm hãm, bó chặt những “cơ thể đã trưởng thành!”
Ông Võ Văn Kiệt nói những lời trên trước khi có chiến dịch tấn công Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ. Nhưng vô tình ông Kiệt cũng phủ nhận các lời buộc tội của đảng và nhà nước cộng sản. Trước các đảng viên trong Ðoàn Thanh Niên Cộng Sản, ông Kiệt cũng nhắc tới các cuộc biểu tình của nông dân, ông nói, “Các cuộc đấu tranh của quần chúng nổi lên tự phát mà lẽ ra đoàn phải tìm hiểu thấu đáo nguyện vọng, thấy cái oan, sai, đặt vấn đề với nhà nước!”
Ông Kiệt xác nhận dân đi biểu tình là “nổi lên tự phát!” Thế thì chẳng cần “bọn phản động lưu vong ở nước ngoài” cấu kết với “các phần tử phản động” trong nước nào đi xúi giục khích động dân oan cả! Tất nhiên các tờ báo ở trong nước không tờ nào dám đăng lại những lời ông Kiệt minh oan cho mấy vị thầy tu!
Ví thử ông Võ Văn Kiệt nói xong những lời hùng hồn đó rồi ông tuyên bố chính ông sẽ đứng ra xuất bản một tờ báo thì hay biết mấy! Nhưng ông cũng đang chui đầu trong một cái áo khác còn chật chội gấp bội, là chế độ độc tài do chính ông đã góp sức dựng lên! Từ thời ông Stalin đến thời ông Pol Pot, có chế độ cộng sản nào cho báo chí được tự do đâu! Nó cho mặc áo, dù áo chật cũng còn phước; nó bắt ở trần rồi trói lại như cột heo cũng đành chịu chứ làm sao bây giờ! Cụ Nguyễn Du viết rất thấm thía: Dại rồi còn biết khôn làm sao đây! (@NguoiVietOnline)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét